TRỞ LÊN ĐẦU TRANG

Định mệnh cách...5 bước chân

23:47 |

(Truyện tiểu thuyết) - Định mệnh cách...5 bước chân.  Đọc truyện tiểu thuyết và cảm nhận ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ nhé !


-----------------------------------------------------------------

1 . Cô gái và chiếc khăn len cầu vồng
Tôi học ca chiều, nên có thói quen dậy sớm, nhâm nhi ly cà phê sữa và ngắm... người. Nhà tôi đối diện một bến xe buýt, vì vậy tôi thường hay nhìn ngắm những con người đang chờ đợi chuyến xe buýt của họ. Có những người đợi trong hối hả, có người rất thảnh thơi, có người rất uể oải như chưa muốn bắt đầu một ngày, có người lại an nhàn vui vẻ... Tôi thấy mình như một nhà quay phim đang ghi lại những thước phim, chậm chạp nhưng sắc nét. Và trong một ngày Đông xám xịt, khi đang thực hiện "công việc quay phim" hàng ngày, tôi phát hiện ra Len.

Truyện tiểu thuyết  : Định mệnh cách...5 bước chân

Thật ra, tôi cũng không biết tên cảu em là gì, và em thật sự bao nhiêu tuổi. Nhưng tôi cứ mặc định gọi em là Len và nghĩ rằng em kém tuổi tôi. Cái tên Len nảy ra một cách tình cờ. Hôm ấy, em quàng một chiếc khăn len to sụ với màu của cầu vồng, bước đi thảnh thơi... Em chờ đợi chuyến xe của mình một cách bình thản, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, như thể em chẳng có việc gì phải vội trong ngày hôm ấy. Trong một ngày gió mùa, bầu trời xám xịt, sự xuất hiện đầy tươi vui và "màu sắc" của em tác động trực tiếp đến thị giác của những người xung quanh và cả tôi. Từ thị giác, đi thẳng đến trái tim!
Tôi hiểu rằng, từ hôm đó những thước p him chậm chạp và vốn không có điểm nhấn của tôi sẽ có "nhân vật chính"...
Tôi có thể nhìn Len vào mỗi buổi sáng, khoảng 15 phút khi em đợi chuyến xe buýe của mình. Tôi thích nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và trắng trẻo của em. Tôi thích cái dáng đứng thả lỏng một cách tự nhiên nhưng rất có sức thu hút của em. Tôi thích cái cách em tự cười một mình. Và tôi yêu những chiếc khăn của em...


Truyện tiểu thuyết  : Định mệnh cách...5 bước chân
Truyện tiểu thuyết  : Định mệnh cách...5 bước chân

Tôi tự hỏi em có bao nhiêi chiếc khăn trong bộ sưu tập của mình. Bởi mỗi ngày em đều quàng một chiếc khác nhau. Có chiếc bằng len, có chiếc bằng vải, có chiếc bằng voan... Có chiếc ấm áp, xù xì, có chiếc nhè nhẹ tung bay... Có chiếc màu sắc rực rỡ, có chiếc hết sức giản đơn... Có chiếc cá tính, trẻ trung và có chiếc thật sự rất trang nhã... Dù là chiếc khăn nào thì nó cũng rất đẹp và phối hợp một cách hoàn hảo với những trang phục của em.
Không chỉ ngắm nhìn, tôi còn tô vẽ cho mình một hình ảnh của Len: Em xinh thế này chắc hẳn có nhiều "đuôi" theo, nhưng chắc chắn em chưa có người yêu, nếu không em sẽ chẳng phải tự bắt xe buýt đến trường vào buổi sáng. Em là người rất nguyên tắc và đúng giờ, vì em luôn xuất hiện ở bến xe buýt lúc 6h30. Em là người vui vẻ và lạc quan, vì tôi chưa bao giờ cảm thấy sắc mặt của em khó chịu hay cau có, dù thời tiết hôm ấy có tồi tệ như thế nào và chiếc xe buýt em đợi có đến muộn như thế nào. Em cũng là người rất có khiếu thẩm mỹ nữa, nhìn những bộ trang phục và những chiếc khăn em quàng cũng đủ hiểu...
Tôi đã biết về sự tồn tại của Len được 97 ngày. Tôi cũng nghĩ về em nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đủ tự tin để xuất hiện trước mặt em. Tôi nghĩ tôi sẽ chờ đợi cho đến khi tôi thấy đủ, đủ để có thề tiến về phía em bắt chuyện thay vì chỉ biết ngắm nhìn.
Trong những giờ học dài lê thê, những lúc thảnh thơi và rảnh rỗi, tôi hay ngồi và tưởng tượng ra cuộc nói chuyện đầu tiên cảu tôi và em...
Đó là một ngày cuối Đông, nắng không nhiêu, nhưng bầu trời đã thôi u ám và xám xịt... Tôi sẽ dậy sớm, mặc một bộ trang phục khiến tôi thoải mái nhất. Khi em xuất hiện, tôi sẽ tiến thật nhanh về phía em. Tôi sẽ nhìn em một cách chăm chú, nhưng không hề khiếm nhã và...

Truyện tiểu thuyết  : Định mệnh cách...5 bước chân

2. Triết lý của sự chờ đợi
Cứ mỗi lần đứng đợi xe buýt, tôi lại hay nghĩ về cảm giác chờ đợi.
Bản tính tôi ham ngủ, thích làm mọi việc một cách từ từ vì vậy luôn muộn giờ và khiến người ta phải chờ đợi. Suốt những ngày cấp 2, tôi đã không ít lần làm liên lụy đến cô bạn thân, khi vì tôi mà cả hai đứa đều bị đến muộn. Rồi một ngày, tôi cũng không biết có phải do cảm giác áy náy không, nhưng tôi đã quyết định dậy thật sớm, và đến trước cổng nhà cô ấy. Tôi không hẹn trước, cũng chẳng gọi cửa, tôi chỉ im lặng và chờ... cho đến khi cô ấy mở cửa nhà và phát hiện ra sự có mặt của tôi. Lúc đó tôi đã nhìn cô bạn và cười, nói rằng tôi muốn thử cảm giác được một lần chờ cậu ấy. Giờ thì bạn ấy đã ở xa tôi lắm rồi và tôi cũng lớn đủ để thấm thía về sự quý trọng thời gian...
Chẳng ai mong muốn sự chờ đợi, nhưng từ lâu lắm rồi, tôi hiểu rằng cuộc đời luôn tồn tại những việc bất khả kháng mà trong những trường hợp ấy, chúng ta chẳng thể làm được gì ngoài việc chờ đợi mà thôi. Lúc đó thay vì nóng lòng hay sốt ruột, chờ đợi một cách bình thản, liệu có hơn không?
Cũng giống như chúng ta chờ một chuyến xe buýt... Cũng giống như chúng ta chờ đợi tình yêu của cuộc đời mình. Chắc chắn là nó sẽ đến, chỉ không biết chính xác khi nào nó đến. Nhưng vì chắc chắn nó sẽ đến, nên hãy kiên tâm mà chờ đợi, bình thản mà chờ đợi, như vậy liệu có đúng không?
"Chờ đợi vốn không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ". Nhưng, nếu như ai đó nói với tôi rằng hãy chờ đợi họ, thì chắc chắn tôi sẽ chờ... cho dù thời gian có dài bao lâu đi chăng nữa...
...
Còn rất truyện hay cho các bạn lựa chọn tại  ಌღ...  tieu thuyet tinh yeu ...ღಌ

Tôi bắt đầu sưu tập khăn từ năm 15 tuổi. Tôi không nhớ chính xác tôi có bao nhiêu chiếc khăn. Những chiếc khăn đầu tiên là do mẹ tôi đan, chị tôi đan, rồi bạn bè tôi tặng và tôi tự mua...
Tôi yêu những chiếc khăn, vì thế tôi yêu luôn mùa Đông. Tôi thích việc mỗi sáng dậy sớm, chọn một chiếc khăn thật đẹp, một bộ quần áo thật đẹp, rồi đi bộ ra bến xe buýt.
Tôi yêu việc đi xe buýt, vì thế lâu dần tôi cũng yêu luôn cảm giác chờ đợi những chuyến xe. Mỗi lần chờ đợi, tôi thường để đầu óc cảu mình chạy đi đâu rất xa. Tôi thường nghĩ về nhiều thứ, những thứ rất linh tinh, và rất hay ho, rồi tự cười với những thứ linh tinh nhưng hay ho ấy. Và trong một lần như thế, tôi đã nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên với chàng trai định mện h trong cuộc đời mình.
Đó là một ngày cuối Đông, nắng không nhiều nhưng bầu trời đã thôi u ám và xám xịt... Anh sẽ bước về phía tôi, nhìn tôi chăm chú mà không khiến tôi khó chịu và...

3. Em có bao nhiêu chiếc khăn quàng?
- Em có bao nhiêu chiếc khăn quàng?
Đúng rồi, tôi sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi và Len như thế. Nó không hẳn là câu bắt chuyện thông thường, bởi nó sẽ khiến em thắc mắc, rằng chắc tôi phải quan sát em nhiều lắm thì mới có thể biết về bộ sưu tập khăn của em. Rồi chùng tôi sẽ nói chuyện...
Em sẽ hỏi tôi là ai.
Tôi sẽ trả lời em một cách ngắn gọn nhưng ấn tượng. Rồi tôi sẽ hỏi em về những chiếc khăn em có, về lý do tại sao em hay cười một mình mỗi lần đứng đợi xe.
Em sẽ thắc mắc tại sao tôi biết điều đó.
Tôi sẽ kể cho em về thói quen mỗi sáng của tôi, và ấn tượng đầu tiên của tôi về em, về cái tên tôi tự đặt cho em và về những hình ảnh mà tôi tưởng tượng về em nữa...
Em sẽ ngạc nhiên hoặc sẽ thích thú, hoặc sẽ vừa ngạc nhiên vừa thích thú...
Câu chuyện cứ dài thật dài cho đến khi chuyến xe của em trờ tới. và câu chuyện sẽ lại dài thật dài cho đến những ngày hôm sau...

Truyện tiểu thuyết  : Định mệnh cách...5 bước chân

4. Chàng trai của định mệnh
Tôi luôn tin vào định mệnh. Tôi tin có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng tin luôn vào sự trùng hợp ngẫu nhiên của số phận. Hằng ngày tôi chờ đợi chuyến xe buýt của mình, chờ đợi một cách bình thản, cũng giống như cách tôi đã làm khi chờ đợi tình yêu thuộc về mình. Đã rất nhiều lần. Tôi nghĩ về buổi nó i chuyện đầu tiên với chàng trai thuộc về định mệnh. Nhưng tôi chẳng ngờ là nó lại có thể đến bất ngờ như thế, dù rằng tôi đã luôn chờ đợi nó từ rất lâu...
Anh bước vế phía tôi. Anh nhìn tôi chăm chú nhưng không hề khiếm nhã. Mắt anh đen và sâu, tóc anh màu hạt dẻ. Anh cười mà như không. Hôm ấy bầu trời mùa Đông chẳng u ám và xám xịt. Hoặc có thể vì anh mà bầu trời chẳng còn u ám và xám xịt... Nó rất giống với những gì đã từng xuất hiện trong tưởng tượng của tôi.
- Em có bao nhiêu chiếc khăn quàng? - Anh đã bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên của cuộc đời chúng tôi như thế.
Tôi đã không giấu nổi nụ cười của mình khi nghe điều đó. Tôi đã không giấu nổi nụ cười vì câu hỏi ấy đã xuất hiện hàng chục lần trong trí tưởng tượ ng kỳ khôi của tôi. Tôi đã không giấu nổi nụ cười, khi giờ câu hỏi ấy vừa dứt trên một chàng trai - chàng trai tồn tại thật sự ở ngoài đời chứ không phải được xây đắp bằng trí tưởng tượng. Chàng trai ấy có tóc màu hạt dẻ và mắt rất sâu...
Và tôi hiểu rằng từ đây cuộc đới mình sẽ xuất hiện một lối rẽ...
5. 1... 2... 3... 4... 5 bước chân định mệnh.

Truyện tiểu thuyết  : Định mệnh cách...5 bước chân

Tôi dậy sớm và mặc bộ trang phục mà tôi thích nhất. Tôi bước sang đường, chuẩn bị tiến về phía Len. Em chỉ còn cách tôi 15 bước chân... rồi 10 bước chân... rồi 5 bước...
- Này em, em có bao nhiêu chiếc khăn quàng?
Chàng trai đã bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên như thế. Và cô gái cười, nụ cười giấu nhiều nỗi thắc mắc và tinh nghịch, nhưng nụ cười ấy cũng tràn đầy một v ẻ hạnh phúc và tươi vui.
Chỉ tiếc rằng, nụ cười đó không dành cho tôi. Khi ấy, tôi vẫn còn cách Len 5 bước chân...
.......
Lâu thật lâu sau đó, tôi vẫn nghĩ về buổi sáng mùa Đông hôm ấy, về Len, về nụ cười của em, về chàng trai vốn có thể là tôi nhưng cuối cùng lại chẳng phải là tôi... Và tôi tự hỏi, nếu tôi có thể tiến về phía em sớm hơn, thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Hoặc giả, tôi chờ đợi lâu đến thế mới làm quen với em?
Người ta cứ hay tin vào định mệnh, người ta cứ hay phó mặc cuộc đời mình cho một chuỗi những chờ đợi nối dài vô biên. Tôi cũng từng nghĩ như vậy, và nó đã làm tôi không ngừng hối tiếc. Bởi nếu có thể lựa chọn, thì tại sao chúng ta không lựa chọn ngay từ đầu. Chúng ta có thể sai lầm, và ước rằng chún g ta đừng đưa ra sự lựa chọn ấy, nhưng nếu chúng ta không đưa ra sự lựa chọn ấy thì chúng ta sẽ mãi mãi không biết rằng mình sai lầm. Cũng giống như chúng ta có thể làm mọi điều sớm hơn, nhưng chúng ta đã chờ đợi, và để cơ hội của mình trôi qua gưiã vòng xoáy vô thường...
Tôi có thể là chàng trai định mệnh của Len, có thể không.
Đã có một định mệnh chỉ cách tôi 5 bước chân. Nhưng tôi đã bước quá chậm rồi...
Read more…

Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

23:46 |

(Truyện tiểu thuyết) - Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh....  Đọc truyện tiểu thuyết và cảm nhận ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ nhé !


-----------------------------------------------------------------

 Một sáng, tỉnh dậy, nhìn quanh quất trong căn phòng màu trắng, bỗng nhiên lại muốn khóc vì sự cô đơn như thứ thuốc độc làm cay nồng lên tận óc.

Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

Hơn một năm sống ở tiểu bang New Jersey, tôi vẫn chưa cách nào thoát khỏi cảm giác đó vào mỗi buổi sáng thức dậy... Hiện giờ đang là mùa đông, cái lạnh tê buốt thường dễ khiến những người độc thân xa xứ như tôi cảm thấy chạnh lòng. Nơi tôi ở là điểm lạnh nhất của New Jersey vì nằm phía bắc ngay cạnh bên thành phố New York. Chẳng ai dại gì ra ngoài vào thời điểm này nếu không có chuyện cần kíp.
Tôi nhớ khi còn ở Việt Nam, người yêu cũ của tôi luôn mơ ước được sống ở một đất nước có tuyết, được thích thú chơi trò chọi tuyết hay nằm ngắm tuyết rơi bên cạnh người yêu. Tôi bảo sống ở đâu cũ ng được, miễn là cạnh em.
Giờ thì tôi đang ngồi ở cửa sổ, cũng ngắm tuyết rơi ở một đất nước xa lạ, chỉ có khác là một mình. Và tôi là người chọn lựa điều đó.
*
Mùa đông ở đây buồn vì không thể đi dã ngoại hay vui chơi các hoạt động ngoài trời. Chắc vì vậy mà mùa đông là mùa có nhiều lễ hội lớn nhất. Cuối tháng 10 mọi người nô nức chuẩn bị ngày hội hóa trang
Halloween, cuối tháng 11 là chuẩn bị lễ tạ ơn Thanksgiving, cuối tháng 12 lại tiếp tục đến Giáng sinh và đón năm mới. Đây là thời gian đoàn tụ gia đình đầm ấm để xua đi cái lạnh giá của mùa đông. Nhưng tôi thì không có gia đình ở đây. Lần đầu tiên thấy "rừng cây pha lê" trong những ngày đông giá lạnh, tôi đã thích thú reo lên vì sự lung linh của nó. Cả rừng cây đô ng đá rực sáng dưới ánh nắng rực rỡ. Nhưng càng nhìn ngắm chúng lâu, chỉ đến cuối mùa đông lòng đã thấy hoang lạnh, cảm giác trơ trọi và buồn tẻ khi nhìn những cành cây như thủy tinh ấy.


Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...
Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

Tôi rời khỏi giường và đi đánh răng rửa mặt. Ngoài trời, tuyết rơi dày và vắng vẻ. Chẳng ai muốn đi ra ngoài vào những ngày mùa đông lạnh giá này.
Tôi online để check mail và lướt qua Facebook của mình. Như một thói quen, tôi vào ngay trang blog của em.
Vẫn là câu status cũ: "Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh!"...
"Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh!...".
Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe được từ em, vào một ngày Sài Gòn buồn, nhưng không có lá vàng rơi, chỉ có nước mắt em rơi lặng lẽ trên má... Tôi nhớ có lần, em đã hỏi: "Có bao giờ anh khóc vì một người, ví dụ như em?". Tôi đã im lặng, vì chưa bao giờ tôi phải khóc.
Khoảng thời gian tôi còn ở Việt Nam, sự bận rộn và những chuyến công tác dài ngày thật sự làm tôi chẳng thể còn nghĩ điều gì khác trong đầu. Những tin nhắn và e-mail của em, tôi còn không có thời gian đọc, huống hồ gì trả lời. Sau một ngày, nằm lên giường là tôi chỉ muốn đánh một giấc thật dài.
Đến khi sực nhớ, mình đã không buồn liên lạc với em suốt cả hai tuần, gọi điện, em bật khóc bảo, anh không hề thấy nhớ em sao. Em có chết quách ở một xó xỉnh nào thì anh cũng đâu biết. Tôi chỉ im lặng, rồi thỏ thẻ: "Chẳng bao giờ anh để em phải khóc vì anh nữa đâu...". Nhưng rồi, em vẫn khóc vì tôi nhiều lần sau đó. Nhiều lần tự hỏi, vì sao em lại có thể chịu đựng nhiều đến vậy vì tôi. Không có những lần tôi đi mua hoa hay váy áo tặng em, cũng không có những bức e-mail và tin nhắn đẫm mùi tình yêu... Em làm tất cả những điều mà lẽ ra một người đàn ông khi yêu phải làm. Tặng hoa, mua giày, mua áo, quần lót cho tôi... Em chăm sóc tôi chu đáo như thể cả hai đã kết hôn. Bao nhiêu giận dỗi rồi cũng kết thúc khi tôi đặt vào môi em một nụ hôn, rồi quấn vào nhau... Khi nằm cạnh tôi, em dụi đầu vào ngực và bảo: "Đừng để em khóc nữa vì anh!". Tôi cười và gật đầu...
Ngày tôi báo cho em tin mình sẽ sống ở nước ngoài 5 năm theo sự bố trí của công ty, em không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, có thể vì những chuyện như thế này đã không phải xa lạ với em nữa. Em chỉ hỏi lại tôi: "Thế à, anh đã suy nghĩ kỹ chưa? 5 năm, chắc gì em đợi được anh?". Tôi cười buồn: "Rồi anh sẽ về!".
Em đã không gặp tôi từ hôm ấy cho đến khi tôi ra sân bay, tôi đến nhà em thì mẹ bảo em không muốn gặp tôi. Em chỉ nhắn tin cho tôi một tin nhắn duy nhất:
"Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được, ngoại trừ anh. Và bây giờ em lại đang khóc!".
Tôi cũng không hiểu nổi chính bản thân mình. Chọn lựa ra đi 5 năm, trở thành một trong những nhân viên chủ chốt của công ty nơi đất khách, được cấp nhà, cùng tiền phụ cấp ng oài tiền lương hằng tháng. Những đề án và sản phẩm của tôi luôn được công ty đánh giá cao, tiền thưởng tăng lên cấp số nhân chỉ để giữ chân tôi. Nhưng cuối cùng thì tôi được gì? Tiền bạc? Danh tiếng? Tất cả đều không còn ý nghĩa khi một ngày mùa đông, tỉnh dậy, nhận ra cái mà mình thực sự cần, không phải là sự tung hô, mà chính là em.
Thế thì sao? Khi tôi nhận ra điều quan trọng đó thì tất cả đã muộn. Tôi không thể từ bỏ tất cả để trở về khi hợp đồng đã ký.

Còn rất truyện hay cho các bạn lựa chọn tại ಌღ...  tieu thuyet hay ...ღಌ

Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...
*
Chúng tôi chưa bao giờ nói chia tay nhau. Nhưng mối quan hệ kết thúc một cách nhẹ nhàng như thể cả hai chưa từng có một mối tình sâu đậm. Tôi không gọi điện được cho em nữa từ đó. Rất nhiều lần, lên mạng, bằng một chương trình, tôi phát hiện rằng em đang invisble. Nhưng tôi không click vào để nói với em câu gì. Đơn giản, tôi cảm thấy rằng nếu như em không muốn trò chuyện với tôi thì cũng không nên phiền em làm gì. Vì nick tôi lúc nào cũng trong chế độ
available. Rồi tôi cũng sign out. Và sau rất nhiều lần online mong rằng em vào chào tôi một tiếng, hoặc đơn giản là nói một cái gì khách sáo như hai người xa lạ cũng khiến lòng tôi thoải mái đôi chút. Nhưng không, em vẫn lì lợm và tuyệt đối lặng im. Em đã biến tôi thành một ốc đảo giữa một đại dương bao la và em giống như một con thuyền cho dù có bão tố sóng to cũng không bao giờ chịu tấp vào ốc đảo đó.
Những gì thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình. Có lẽ, em không thuộc về tôi...
Bỗng một hôm, em đột ngột gọi cho tôi, bằng một số điện thoại cũ. Cảm giác hồi h ộp khi nghe máy của em khiến tôi không còn nhớ rằng mình đã từng hứa lòng không bao giờ nhớ về người con gái này nữa. Vừa bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng nấc nghẹn ngào bên kia đầu dây.
"Tại sao yêu em mà anh lại ra đi?".
Tôi im lặng và không biết phải trả lời em thế nào.
"Em đã có người khác! Đã kết hôn, và mang thai".
Tôi hơi sững người, rồi à, ừ, chúc mừng em. Vậy là em vẫn đang sống hạnh phúc. Vậy là những điều mà em nói, em đã làm được. Sẽ không bao giờ phải khóc vì một người như tôi nữa.
Rồi em nín khóc, và nói: "Sẽ không bao giờ em khóc vì anh nữa, thật đấy!".
Đó là lần cuối cùng tôi nghe giọng em đến hôm nay. Câu nói cuối ấy cứ ám ảnh tôi mãi...
Tôi mỉm cười, ừ thôi, quên tôi và có một gia đình hạnh phúc là điều em nên làm hơn là phải chờ đợi trong một khoảng thời gian quá lâu.
*
Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

Tôi bắt đầu có một số mối quan hệ mới. Một gã như tôi cũng có khá nhiều người thích. Nhưng tôi không mấy có cảm giác với những người đó, ngoại trừ X, một trong những nhân viên mới của công ty qua sau tôi vài tháng. Tôi ấn tượng ở X bởi mái đầu đinh và mùi nước hoa hơi khó ngửi. Nó khác với tất cả những mùi mà tôi từng biết. Sau này, tôi mới biết đó là sự trộn lẫn của một số loại nước hoa lại với nhau và không phải ai cũng thích được mùi hương đó.
X không hồ hởi làm quen hay nhắn tin thể hiện rõ như những người khác. Mỗi lần gặp nhau trong công ty, X cúi đầu chào và nở một nụ cười xã giao.
Đến một hôm, cả phòng làm việc đã về hết, ngẩng đầu lên ngao ngán vì nghĩ rằng chỉ còn mình mình thì lại thấy X cũng đang mệt mỏi ngáp dài. Tôi buột miệng: "Giờ này ở lại khuya thế?". X dường như cũng giật mình vì vẫn còn người trong phòng, vội che miệng lại, sượng sùng: "Làm nốt tí việc thôi!".
Sau đó X đột ngột rủ, đi ăn uống gì đó không. Tôi lưỡng lự một chút vì không nghĩ rằng X sẽ rủ tôi đi nhậu, tôi gật đầu. Thế là X dẫn tôi đến khu người Hoa trong một con phố nhỏ, vừa ăn vừa uống bia. X uống khá giỏi, làm tôi bất ngờ. X cười cười: "Hồi mới sang, buồn quá, uống một mình có khi cả hơn chục chai một đêm... Sau đó thì biết được chỗ này nhờ một người bạn chỉ. Cảm giác giống Việt Nam một chút!". Tôi tròn mắt nhìn X, có ai ngờ trông X yếu ớt, dáng người nhỏ nhắn thế này mà tửu lượng k há vậy. "Thôi, dzô trăm phần trăm nào!". Hôm ấy, tôi hỏi X về mái tóc cụt ngủn này, X buồn buồn: "Cắt trước khi đi, thất tình, nên quyết định tìm đường đi. Em vô làm công ty mình mới đây nhưng nhờ từng có nhiều kinh nghiệm ở công ty cũ, trước đây lại từng tu nghiệp ở Úc nên sếp quyết định cho em đi!". X và tôi trò chuyện nhiều, không nhớ đã nói gì, chỉ nhớ chúng tôi đã rất vui vẻ.
Sau đó thì cả hai tất tả mạnh ai về nhà nấy vì biết rằng ngày mai còn phải đi làm, người nước ngoài rất ghét đi trễ. Mặc dù khá mệt nhưng buổi tối hôm ấy, hình ảnh X với nụ cười rạng rỡ cứ chập chờn trong giấc ngủ của tôi.

Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

Chúng tôi thường xuyên đi chơi cùng nhau, shopping, đi đến những khu giải trí hay đơn giản là tản bộ quanh những khu phố. X biết khá nhi ều điểm hay ho. Như hôm qua, X đã dắt tôi đến một con đường hai bên có hai hàng cây lá đỏ thật đẹp. "Hồi mới qua đây, ngày nào cũng chịu khó cầm bản đồ đi chỗ này chỗ kia nên biết nhiều nơi lắm!". Tôi cười, còn tôi thì luôn nằm bẹp dí ở nhà với nỗi nhớ và sự cô đơn.
Hình ảnh về em vẫn không hoàn toàn biến mất. Nó vẫn quẩn quanh đâu đó. Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, tôi không còn cảm thấy cô đơn trong căn phòng của chính mình nữa vì biết rằng mở điện thoại ra đã có tin nhắn của X...
X đến nhà tôi vào một buổi chiều. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao em biết nhà tôi?". X cười to: "Người chung công ty, search thông tin nội bộ là ra ấy mà!". X khoác chiếc áo nỉ màu đen và cổ quấn khăn sọc caro. Mái tóc của X giờ cũng đã dài hơn, cắt mái ngố trông thật đáng yêu. Tôi mỉm cười vì mọi khi không nhìn ra rõ là X xinh đến vậy. X mang theo khá nhiều thức ăn và đích thân vào bếp làm cho tôi vài món ăn. X cằn nhằn: "Trời ơi, chắc anh chẳng bao giờ đụng đến cái bếp phải không?".
Sau đó X thường xuyên đến nhà tôi hơn. Dĩ nhiên, chỉ ăn uống, trò chuyện, chưa bao giờ cả hai vượt qua một ranh giới nào. Nhưng trong lòng tôi biết, giờ đây X quan trọng thế nào với tôi. Vậy mà hình ảnh về em vẫn xộc vào ý nghĩ của tôi thường xuyên, và tôi vẫn không bỏ thói quen mỗi ngày lại lên trang blog của em chỉ để đọc câu status: "Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được, ngoại trừ anh"...
X đột ngột hỏi: "Anh có người yêu chưa?". Tôi giật mình: "À... Chưa, chia tay lâu rồi!". "Thế à?...". Rồi X không nói gì nữa, vẻ mặt buồn b uồn. Tôi đoán chắc X đang nhớ về người yêu cũ.
Tất cả những điều X làm cho tôi, đều khiến tôi cảm thấy rằng, nếu không có em, X là người duy nhất khiến tôi cảm thấy rằng cuộc đời này không tẻ nhạt.
*
Đó là một ngày mùa đông rất lạnh. Tôi đã cùng X đi lang thang bên nhau. Tôi lấy hết can đảm quyết định nói với X: "Anh và X có thể bắt đầu một mối quan hệ mới không?". X quay sang hỏi: "Là mối quan hệ như thế nào?". "Nghĩa là một cái gì đó khác tình bạn, như bây giờ!".
X im lặng một lúc, chân vẫn rảo đều, đôi nhịp hơi chậm bất thường. Rồi X dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ và hỏi: "Anh nghiêm túc chứ?". Tôi gật đầu. X lại im lặng một lúc lâu rồi thở nhẹ bảo: "X xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ chỉ đơn giản là bạn, X không muố n thay đổi mối quan hệ này, mãi mãi".
Tôi hẫng hụt như người rơi xuống vực, vì không nghĩ X sẽ từ chối tình cảm của mình. Rồi X bảo, X phải về, tôi muốn tiễn một đoạn, X nói không cần. X băng băng rời đi. Trạm xe điện cách đó khoảng mười phút đi bộ. Không hiểu sao lúc ấy, tôi không đuổi theo, chỉ đứng yên đó, trời tuyết vẫn tiếp tục rơi dày.
Hôm ấy, tôi nằm một mình trong phòng và nghĩ nhiều về X... Hốt nhiên nước mắt lại chảy, không hiểu sao lúc này, tôi lại nhớ đến câu nói cũ của em: "Có bao giờ anh phải khóc vì một người, ví dụ như em".
Chẳng ai muốn mình là kẻ cô đơn, nhưng đôi khi mình không thể chọn lựa.
*
Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

Kể từ hôm đó, tôi và X tránh mặt nhau. X đi làm về đúng giờ, gặp tôi vẫn bình thản gật đầu chào như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đột ngột hôm qua, X lại bảo: "Anh à, em sắp chuyển công tác qua Anh quốc, công ty cần nhân sự phát triển ở đó". Tôi không ngạc nhiên lắm, chỉ biết rằng, đó là điều X muốn làm giống như trước đây, khi chia tay với người yêu ở Việt Nam. Ba hôm sau thì X đi. Nhanh chóng vánh và chẳng một buổi chia tay tiễn biệt. Đến khi mở e-mail, có thư của X:
"Xin lỗi anh vì đã ra đi đường đột và giấu anh chuyện này. Nhưng em nghĩ em nên nói ra sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Em là bạn của Như, bạn gái ở Việt Nam của anh. Như vẫn còn rất yêu anh. Cô ấy đã nhờ em hãy làm cho anh vui khi biết em cũng sang đây làm cùng anh. Chỉ một điều em đã hứa với Như, là sẽ không được yêu anh. Nhưng em không thể nào cầm lòng mình được rằng mình đã yêu anh rồi. Nên em phải rời khỏi anh.
Sau khi anh đi, Như đã giận và hay đi cùng một chàng trai, chỉ xem nhau như bạn bè. Nhưng trong một lần say, Như đã dính bầu.
Đứa trẻ vô tội và cần có cha... Đám cưới không hạnh phúc vì gia đình chồng bảo Như chẳng phải là gái trinh, biết con ai? Như đã dời sang địa chỉ mới. Em nghĩ anh nên một lần gặp lại Như".
Tôi thẫn thờ mãi khi nhận được thư của X và dòng địa chỉ mới của Như. Ngay hôm sau, tôi quyết định xin phép được về Việt Nam nhân dịp Gold Holiday dành cho nhân viên.
*
Truyện tiểu thuyết  : Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh...

Về nước, tôi gọi taxi đến thẳng nhà em và ngồi uống nước ở một quán cà phê cóc gần đó. Tôi nhanh chóng nhận ra em đang ngồi nơi cửa sổ. Những vạt nắng chiều héo hắt dừng lại nơi gương mặt xanh xao tiều tụy của em. Tôi ngồi ở đó nhìn em th ật lâu, cho đến khi em nhận ra sự có mặt của tôi. Em bối rối nhổm dậy nhưng tiếng đứa con khóc ré lên và chồng em mang con ra càu nhàu lớn tiếng: "Sao không cho con bú mà ngồi đây làm gì?". Em vội vã đứng dậy buông rèm, vẫn kịp thấy mắt em hoe đỏ và nước mắt chảy ròng. Chồng em lại lớn tiếng: "Khóc gì mà khóc, sao hôm nay lại tự nhiên khóc thế, bình thường có bao giờ khóc đâu?".
Tôi lặng lẽ quay lưng đi, nghĩ rằng mình không nên ở đây quá lâu làm gì. Tôi cứ đi mà không rõ mình đang đi đâu, đầu óc chập chờn nhiều ý nghĩ. Hốt nhiên, nước mắt tôi lại chảy. Ừ thì, ít ra tôi cũng đã một lần khóc vì em. Và chợt nhớ đến câu nói của em ngày nào...
"Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được, trừ anh". 

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

23:45 |

Đọc truyện tiểu thuyết - Blog radio : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa  Lắng nghe truyện tiểu thuyết và cảm nhật ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống nhé ^^~

-----------------------------------------------------------------

 Cô ngước nhìn vào khoảng trống hình oval giữa tán lá, cơn mưa dần tạnh, và nắng thì đang lên. Khung cảnh khi hai người gặp mặt lần đầu tiên chợt ùa về tâm trí...
Truyện tiểu thuyết  : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

20 tuổi. Uyên hoàn toàn có thể tự hào về nhan sắc, cuộc sống, và gia đình khá giả của mình. Nhưng điều duy nhất cô cảm thấy không thoải mái là đến tận giờ vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Không phải vì các yêu cầu cao vút về ngoại hình hay những chiếc xe đắt đỏ, mà có lẽ là do tính cách hơi "khác người" và câu hỏi ẩn dụ khó nhằn của cô với những chàng trai ngỏ lời.

Đêm Noel

Tùng sánh vai bước đi cùng Uyên trên vỉa hè, ngoài khu trung tâm thương mại.

- Em - Tùng cất lời, cậu đưa tay nắm lấy cô - Làm bạn gái của anh nhé!

Uyên không nhìn cậu, cô trầm ngâm:

- Anh sẽ cho em những gì?

Tùng mỉm cười đầy tự tin, cậu tin chắc mình đã nắm được suy nghĩ và những điều cô gái xinh đẹp này muốn.

- Bất cứ thứ gì, kể cả nó.

Cậu đưa tay chỉ vào chiếc xe ô tô đỗ góc đường, một chiếc Lexus LFA mới cứng đáng giá cả gia tài. Uyên khẽ liếc rồi quay sang Tùng, cười khẩy:

- Cảm ơn, anh nghĩ với tôi vậy là đủ rồi sao?

Cô giật tay ra khỏi tay Tùng, rồi thản nhiên bắt taxi đi mất, bỏ mặc chàng công tử giàu có vẫn đứng ngơ ngác bên siêu xe bóng nhoáng đằng sau.

Đó là lần từ chối tình yêu thứ mười của Uyên trong tháng.

Mưa tầm tã. Tại trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn, trên hành lang dẫn tới phòng thư viện.

- Mày này, bao giờ tao mới có người yêu - Ôm xấp tài liệu vào lòng, Uyên buột miệ ng hỏi Thư một cách bâng quơ.

- Sẽ chẳng bao giờ nếu mày cứ khư khư cái câu hỏi nặng trịch ẩn ý đấy mãi - Thư nhăn mặt.

- Với ai tao cũng hỏi vậy à - Uyên lơ đãng.

- Ờ, chả lẽ mày không biết - Thư bĩu môi - "Anh sẽ cho em những gì?" Lão Hưng chuyên văn nói cho trái tim của hắn thì mày kêu văn vẻ ớn, ông Huy khóa trên nói cho mày tất cả thì mày chê giả tạo, còn hôm kia chàng công tử Tùng nói cho mày cả siêu xe lẫn biệt thự thì mày lại nói là ông ấy khinh thường mày, riêng tuần này có tới ba người bị mày cho cuốn gói về nước rồi đấy con dở ạ! 


Còn rất truyện hay cho các bạn lựa chọn tại  ಌღ...  tieu thuyet tinh yeu ...ღಌ

Uyên khẽ cúi đầu, thì thầm:

- Nhưng, thực sự là tao muốn biết mà.

Thư nhún vai, lắc đầu:

- Hết biết. Chiều tao phải ra nghĩa trang cùng mẹ để dọn dẹp mộ ông bà, cạnh đó có ngọn đồi pose ảnh được lắm, mày đi cùng không - cô cười lém lỉnh.

- Ừ. Vậy thôi tao về trước, mấy giờ tới thì nhắn tin cho tao nha.

- Bai bai.

- Bai bai.

Chạy vội dưới cơn mưa, Uyên không ngừng suy nghĩ về những cơ hội đã đến và đi, phải chăng cô đã bỏ lỡ quá nhiều. Hay thực sự người cô mong muốn chưa, hoặc chẳng bao giờ xuất hiện? Cô hoàn toàn không biết.
Truyện tiểu thuyết  : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa


Năm giờ chiều

Mưa đã tạnh, dòng người hối hả vội vã bon chen giờ tan tầm.

Tách mình ra khỏi khu đô thị đông đúc, Uyên theo gia đình Thư về một khu nghĩa trang thành phố rộng lớn ở ngoại thành. Không như tưởng tượng của cô, khu nghĩa trang hoàn toàn trang nghiêm sạch sẽ với lối đi lát sỏi cuội đều tăm tắp, những ngọn cỏ cũng được cắt tỉa một cách gọn gàng và đẹp đẽ, dường như nơi đây vẫn luôn được chăm chút hàng ngày.

Uyên tròn mắt:

- Sạch như thế này thì còn gì mà dọn nữa?

- Thì bố mẹ tao muốn vậy, coi như hai đứa mình ra đây chơi. Mày cứ lang thang ngọn đồi bên cạnh trước đi, tao lên sau.

Khẽ gật đầu, Uyên đi ra lối rẽ nhỏ dẫn sang ngọn đồi bên cạnh. Một ngọn đồi nhô cao lên trên mặt đất, hoàn toàn trống trải, chỉ toàn cỏ là cỏ, điểm nhấn duy nhất của ngọn đồi bao la là cây Phong tán rộng.

Cô ngạc nhiên:

- Sao lại có cây phong mọc lẻ loi trên đồi thế này?

- Cây phong này có ở đây từ lâu lắm rồi, không ai trồng nó cả, tự mọc và sinh trưởng một cách lạ lùng - một giọng nam cất lên sau lưng cô.

Đằng sau, một chàng trai trạc cỡ tuổi cô, khuôn mặt hiền khô dễ mến với cặp kính cận , đeo một chiếc tạp dề dính đầy đất, trên tay là một chiếc kéo lớn.

Uyên nhướn mày:

- Anh là ai? - cô hỏi một cách thận trọng.

- À - Anh gãi đầu - tôi là người cắt tỉa cỏ ở khu nghĩa trang kế bên.

- Uhm - Uyên đáp gọn.

Cô quay đi, bước đến phía cái cây.

- Để tôi đưa... đưa cô đến - chàng trai ấp úng.

- Không cần, đâu có gì khó nhọc lắm đâu - Uyên cười đáp lại.

Chàng trai mỉm cười:

- Không khó, nhưng chỉ tôi mới biết những bí mật đặc biệt của cái cây này thôi, đi nào.

Cậu vượt lên trước Uyên, bước nhanh về phía cây Phong to lớn. Có một động lực kì lạ thôi thúc Uyên đi theo chàng trai chưa từng gặp mặt này. Cô chưa kịp thắc mắc thì lập tức bị vẻ đẹp của cây Phong cuốn hút, một cây Phong lá xanh, tán rộng, những chiếc lá xanh ngát không một đốm sâu, còn đọng nước của cơn mưa vừa qua. Một vài cành lớn mọc thấp có thể trèo lên, đủ cho vài người ngồi.
Truyện tiểu thuyết  : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

Chững lại vài giây, cô chợt nhận ra chàng trai đã trèo lên một cành cây mọc thấp từ lúc nào, anh ta đang vẫy cô lại gần.

- Để tôi kéo cô lên.

- Không sao đâu, tôi lên được.

Sống trong gia đình giàu có, nhưng Uyên không phải là một tiểu thư. Cô thừa sức làm những việc lau nhà, khuân vác hay cả trèo cây như thế này. Bằng vài động tác đơn giản, cô đã trèo lên đến cành cây của chàng trai và ngồi xuống bên cạnh anh ta.

- Chỗ này có gì đặc biệt sao? - Uyên thắc mắc.

Chàng trai không đáp, mỉm cười hất đầu về phía trước, ánh mắt anh nhìn lên bầu trời qua khoảng trống hình oval giữa tán lá rộng của cây Phong, nhìn theo anh, Uyên chỉ thấy những đám mây lững thững trôi một cách chậm chạp.

- Đây rồi - chàng trai chợt thì thầm, trước khi Uyên kịp thắc mắc.

Mặt trời ló lên từ sau đám mây, một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, nắng chiều hắt vào tán cây làm lá phong chuyển đỏ, cứ như mùa thu ào đến chỉ trong chớp mắt. Ngước mắt lên nhìn bầu trời qua lỗ hổng hình oval, Uyên bắt gặp những dải mây trôi quanh vầng sáng của mặt trời, giống những làn sóng uốn lượn dưới ánh nắng của bình minh chứ không phải là trời chiều.

Cô chăm chú nhìn, dường như tâm trí đã bị cuốn vào bầu trời sau "ô cửa sổ" của tán lá.

Chàng trai khẽ cười, anh quay sang nhìn Uyên, hỏi nhẹ:

- Đẹp phải không?

Uyên gật đầu, cô chợt sực tỉnh, cảm giác như vừa có một giấc mơ vậy.

- Anh tên gì vậy?

- Tuấn.

Cô lẩm nhẩm cái tên một hai lần, trước khi tiếp tục ngắm nhìn bầu trời.

- Anh thường hay ra đây ngồi lắm sao - cô hỏi.

- Uhm, đây là nơi đẹp nhất để ngắm nhìn nắng sau cơn mưa - Tuấn cười - nhất là khi đó là những tia nắng hiếm hoi trong mùa mưa thế này.

Uyên im lặng, thứ cảm xúc kì lạ chộn rộn trong lồng ngực cô. Dù chưa thừa nhận hoàn toàn, nhưng thực sự cô cảm thấy rất thoải mái khi ở nơi này, hay đúng hơn là ở bên cạnh anh - Tuấn.

Reng reng

Tiếng chuông điện thoại reo vang xé tan bầu không gian tĩnh lặng. Uyên trở về với con người đời thường của mình.

- Mày đi đâu rồi con hâm - giọng Thư

- Cứ đứng ở cổng đi, tao ra liền nè - Uyên đáp vội vàng rồi cúp máy - T ôi phải đi rồi, gặp anh sau nhé - cô nói với Tuấn.

Tuấn nhìn cô cười, anh không đáp chỉ giơ tay vẫy tạm biệt.

Uyên tụt xuống gốc cây, phủi phủi tay rồi quay lưng đi về phía chân đồi, nhưng dường như cảm xúc của cô vẫn nán lại ở cành cây Phong đó, chưa muốn trở về.
Truyện tiểu thuyết  : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa


Ngày... tháng... năm...

Mưa lớn. Đường phố vắng hoe, bầu trời âm u, xám ngắt.

Những chiếc áo mưa rộng thùng thình bám trên thân người chạy xe, gió thổi phần phật. Những chiếc ô tròn tán ướt đẫm trên tay người đi đường, lạnh lùng và im lìm.

Mưa vẫn không ngớt, chợt xuất hiện một bóng người lao nhanh trên vỉa hè, không ô, không áo mưa, khuôn mặt và áo quần ướt đẫm. Một cô gái, cô chạy băng qua cơn mưa, qua bóng tròn của những chiếc ô chậm chạp, cô đang khóc , khóc rất to nhưng tiếng mưa đã át đi.

" Công ty đã phá sản, căn nhà này e rằng cũng không thể giữ nổi, đây là chút tiền ít ỏi còn lại, hai mẹ con hãy cầm lấy ".

Uyên nhớ như in câu nói run run, khàn đặc của ba khi đưa cuốn sổ tiết kiệm bí mật cho hai mẹ con cô trước khi theo những người công an lên xe.

Cô khóc, khóc như chưa từng được khóc. Tiếng "ba" nghẹn lại nơi cổ họng khi cô chứng kiến cảnh ông ra đi, hai mắt ướt nhòe rồi mờ tịt. Cô cắm đầu chạy, không cần biết là đi đâu, cô cố gắng chạy như một nỗ lực thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng nhất đời, cô chạy, chạy, chạy mãi bằng chút sức lực ít ỏi của mình, cho đến khi hoàn toàn kiệt quệ.

Trong vài giây tỉnh táo cuối cùng của mình, Uyên lờ mờ nhìn thấy một cái bóng to lớn từ đằng xa, bóng của một cây Phong. Cô ngất lịm đi.

. . . . . . .

- Ba trở về rồi - Tiếng ba của Uyên, rõ nét mồn một vọng lại từ xa.

Cô lao bổ ra cửa, nhưng bên ngoài chỉ toàn màu xám, một cơn mưa ào tới nơi cô đứng, cơn mưa quấn lấy cô lôi đi. Uyên đưa tay nắm chặt vào cánh cửa, nhưng sức mạnh của cơn mưa đã kéo bật mọi thứ, cô thấy mình bị hất mạnh lên không trung.

Toàn thân rã rời, Uyên thực sự mệt mỏi. Cô buông thõng tay, chậm rãi khép mí mắt, chấp nhận buông xuôi mọi thứ, khi tia sáng cuối cùng chiếu vào võng mạc sắp bị che khuất, Uyên chợt nhận ra một vật rất nhẹ đáp xuống trên đầu cô, đưa tay lên sờ cô thấy vật đó rất dẹp, mỏng và ráp, nhưng đặc biệt là vô cùng ấm áp. Giơ vật lạ lên trước mặt, cô nhận ra đó là một chi ếc lá phong đỏ.

Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Uyên nhận ra mình đang nằm trên một cành cây, một cành cây cực kì quen thuộc. Bên cạnh cô là một chàng trai đeo kính, ánh mắt anh ta nhìn cô đầy lo lắng, là Tuấn.

- Cô không sao chứ - Tuấn hỏi.

Uyên gắng gượng ngồi dậy, đầu cô đau như búa bổ. Cô không biết mình đã đến ngọn đồi này khi nào và bằng cách nào, chỉ biết rằng hiện giờ cô bằng ở đây, bên cạnh anh.

- Sao tôi lại ở đây? Cả anh nữa?

Tuấn khẽ đẩy kính, nhìn cô chăm chăm:

- Tôi đang cắt cỏ thì trời mưa, định chạy vào đây trú thì bắt gặp cô ở dưới chân đồi, chưa kịp nói câu nào thì cô đã ngất đi rồi nên tôi đã đưa cô vào đây.

Uyên im lặng, cô hồi tưởng lại chuyện vừa xảy đến với gia đình mình, lòng cô thắt lại, cô chỉ muốn được ôm chầm lấy ai đấy rồi khóc cho thỏa thuê. Nhưng cô không muốn mình trở nên yếu đuối trong mắt một người lạ.

- Khóc đi - Tuấn chợt cất tiếng, anh mỉm cười nhìn cô - cứ để nỗi buồn chảy theo nước mắt ra ngoài, đừng cố nín nhịn nữa.

Uyên tròn mắt nhìn anh, sống mũi cô cay xè, đôi mắt rưng rưng ướt đẫm, nơi khóe mắt 2 giọt nước chậm rãi lăn dài xuống gò má. Cô trở nên mềm yếu trong phút chốc, mọi cảm xúc như vỡ òa bên trong người con gái bé nhỏ.

Tuấn dang tay ôm lấy cô vào lòng, thủ thỉ.

- Hôm nay mưa, cứ để nó mưa đi. Nhưng ngày mai chắc chắn sẽ có nắng, anh hứa đấy.

Mưa ngớt dần, gió hiu hiu lay nhẹ những tán lá phong rì rào. Hai người ngồi im lặng, không ai nhắc ai nhưng cả hai đều cùng ngước nhìn bầu tr ời qua "khung cửa sổ hình oval", nơi nắng đang dần lên...




Mặt trời ló lên từ sau đám mây, một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, nắng chiều hắt vào tán cây...

Một tuần trôi qua

Uyên và mẹ cô đã tạm thời ổn định lại cuộc sống, họ đến ở nhờ nhà của một người họ hàng. Cô phải tự kiếm việc làm thêm sau giờ học, còn mẹ thì mở hàng tạp hóa tại nhà.

Ngoài giờ học và giờ làm, Uyên vẫn âm thầm đi tìm Tuấn nhưng không thể thấy được anh, anh biến mất độ t ngột như cách mà anh đã xuất hiện. Anh đến mang theo những tia nắng sưởi ấm tâm hồn cô khi nó lạnh giá nhất, vì vậy cô không muốn mất anh và cô vẫn sẽ cứ đi tìm anh, dù khó khăn cỡ nào.

- Anh đang ở đâu - Uyên tựa đầu vào thân cây, khẽ thủ thỉ. Hằng ngày cô vẫn đến nơi hai người gặp nhau lần đầu để ngắm nhìn bầu trời, để nói chuyện với cây phong, để đợi anh.

Từ đằng xa thấp thoáng một bóng người, Uyên nghiêng đầu ngước nhìn, một người đàn ông đứng tuổi đeo tạp dề dính đầy đất, tay cầm chiếc kéo lớn đang cắt tỉa lùm cỏ dại. Như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vã tụt xuống cành cây rồi chạy tới nơi người đàn ông đó đứng.

- Bác... bác - Uyên thở hồng hộc - bác cho cháu hỏi người thanh niên làm công việc cắt tỉa cỏ trước đã đi đâu rồi ạ?

- Thanh niên? - Người đàn ông ngạc nhiên - một mình tôi làm việc ở đây đã hơn mười năm, không có người thanh niên nào cắt tỉa cỏ cả.

Uyên sững sờ, ánh mắt ông ta không có vẻ gì là dối trá cả, nếu vậy thì Tuấn thực sự là ai?

" Nếu ngày mai anh không trở về gặp em, chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa "

Tờ giấy note dán chặt lấy thân cây phong, bóng người con gái quay lưng bước đi đằng xa.
Truyện tiểu thuyết  : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

Ngày... tháng... năm...

Bắt gặp một cơn mưa ngay giữa mùa mưa không có gì lạ.

Tan học, Uyên dắt xe đạp mua từ tiền bán chiếc xe máy trước kia. Cô thẫn thờ tự hỏi liệu anh có ở đó hay không, liệu anh có đọc được lời nhắn của cô hay không. Nén tò mò vào lòng, Uyên đạp xe thẳng đến ngọn đồi kế bên khu nghĩa trang thành phố, bất chấp cơn mưa đang dần nặng hạt.

Cô tới nơi sau bốn mươi phút đạp xe, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là tờ giấy note ướt nhẹp vẫn ở nguyên vị trí cũ, Tuấn đã không tới đây.

Uyên ngẩng đầu, từng giọt mưa lạnh buốt rỏ xuống mặt, hòa với nước mắt đang lăn dài trên gò má xanh xao. Người cô run lên, tưởng chừng như chỉ một cơn gió cũng có thể đẩy ngã khuỵu.

- Tại sao - Uyên hét lên - tại sao anh làm vậy.

Cô quay lưng dợm bước định chạy đi, thì bất chợt một đôi tay vòng qua eo, ghì chặt cô lại, một cái ôm ấm áp từ phía sau, cô có thể nghe rõ hơi thở của anh, cuối cùng thì anh cũng tới.

- Anh xin lỗi - Tuấn chậm rãi thả từng từ - vì đã xuất hiện trong cuộc đời em.

Uyên xoay người lại, đối diện với T uấn. Cô khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, làn da mỏng manh đến kì lạ.

- Em không biết anh là ai hay từ đâu tới, nhưng dù gì thì anh cũng đã bước vào trong cuộc sống của em rồi - Uyên thì thầm - Và em không muốn anh bước ra!

- Anh yêu em - Tuấn run run.

- Em cũng vậy.

Uyên vòng tay định ôm lấy Tuấn, thì bất chợt anh rút mạnh cánh tay rồi lùi nhanh về phía sau.

- Nhưng chúng ta không thể đến với nhau - Anh nói như khóc - Anh...

Uyên bặm môi, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khổ sở của Tuấn, lòng đầy thắc mắc:

- Anh làm sao?

- Anh không phải là người - Tuấn hét lên, tiếng hét xé toạc mọi thứ âm thanh khác, đưa không gian trở về im lìm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa rì rào.

Tuấn khóc, anh lùi lại cách xa cô.

- Anh chỉ là một linh hồn, một linh hồn sắp tan biến, anh không thể yêu em.

Uyên thẫn thờ, cô chậm rãi bước đến sát bên Tuấn rồi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

- Anh không còn tồn tại?

- Đúng vậy.

- Tại sao anh phải tan biến đi?

- Đó là quy luật của trời đất, anh không thể làm trái đi.

- Nhưng em vẫn yêu anh ! - Uyên nói một cách quả quyết và cứng rắn, dù trong thâm tâm cô thực sự bị tổn thương. Tuấn xúc động, anh muốn bật khóc nhưng không thể, năng lượng của anh đã cạn kiệt, gần đến lúc phải đi.

- Nếu phải đi, thì anh hãy cứ an tâm ra đi - Uyên mỉm cười - em sẽ không quá đau buồn đâu, nhưng em vẫn yêu anh nhiều, rất nhiều.

- Anh xin lỗi - Tuấn siết chặt tay - tại sao em lại yêu anh, anh có thể cho em được những gì chứ.

Uyên khẽ cười, câu hỏi quen thuộc cô vẫn dùng để hỏi những chàng trai mình từng từ chối, cô chưa từng nghĩ cuối cùng chính mình sẽ phải trả lời nó.

Nhưng bên cạnh anh, cô đã tìm được đáp án.

- Anh cho em ngày nắng giữa mùa mưa, cho em sự ấm áp vào những lúc giá lạnh nhất.

Tuấn cũng cười, nụ cười bình yên nhất từng có. Anh chậm rãi cúi xuống, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô.

- Hãy chăm sóc cây phong hộ anh nhé!

Cô gật đầu.

Tuấn quay lưng bước tới gốc cây rồi dừng lại, toàn thân anh phát ra thứ ánh sáng trắng, thứ ánh sáng chói lóa mờ dần, mờ dần cho tới khi biến mất. Lúc nó vụt tắt, thì anh cũng đã không còn ở đây.

Uyên chạy đến gốc phong rồi leo lên cành cây quen thuộc. Cô ngước nhìn vào khoảng trống hình oval giữa tán lá, cơn mưa dần tạnh, và nắng thì đang lên. Khung cảnh khi hai người gặp mặt lần đầu tiên chợt ùa về tâm trí, Uyên thẫn thờ vài giây rồi khẽ mỉm cười.

- Cảm ơn anh, người cho em ngày nắng giữa mùa mưa.

Mưa đã ngừng rơi.

*** Hai tuần sau

Ba Uyên được minh oan trong vụ gian lận làm ăn dẫn tới phá sản, toàn bộ tài sản của gia đình đã được trả lại

Cả gia đình đã đoàn tụ trở lại. 

Truyện tiểu thuyết  : Người cho tôi ngày nắng giữa mùa mưa

Sáu tháng sau

Cô vẫn đều đặn tới chăm sóc và nói chuyện với cây Phong trong nửa năm qua, cô vẫn vui vẻ và vẫn nhớ tới anh.

Sáu năm sau

Ngọn đồi đáng nhẽ đã bị quy hoạch nếu không có một nữ doanh nhân trẻ mua lại nó. Hàng ngày, cô ấy vẫn ra nơi đây ngắm nhìn cây Phong mọc trên đỉnh một cách kì lạ, rất thân thương.

- Giám đốc, trời sắp đổ mưa rồi, cô không nên ở l ại đây lâu - viên thư kí nhỏ nhẹ nói với người đang đi lên phía ngọn đồi.

- Sẽ không mưa đâu - nữ giám đốc cười nói - em cứ ở lại đây đi.

Cô bước nhanh lên đỉnh đồi, thoáng chốc đã đứng đối diện với cái cây to lớn quen thuộc. Cởi áo khoác ngoài, vị giám đốc trẻ trèo lên một cành cây cứng ở thấp rồi ngồi phịch xuống. Cô vươn vai, đưa mắt nhìn về tán lá phía trước. Giữa tán lá có một khoảng trống hình oval.

- Bây giờ là mùa mưa, nhưng hôm nay vẫn là một ngày nắng, anh nhỉ.

-----------------------------------------------------------------
Read more…

Đĩ sẽ hợp với anh hơn

23:45 |

(Truyện tiểu thuyết) - Đĩ sẽ hợp với anh hơn.  Đọc truyện tiểu thuyết và cảm nhận ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ nhé !



-----------------------------------------------------------------

 Bọn đàn ông nói tôi là 1 con đàn bà lạh lùng. Tôi là kẻ không có tìh cảm trong người. Như 1 tảng băng cứ lừ lừ trôi. Hay dễ hiểu hơn, bọn họ gọi tôi là " Tàu điện"

Và tôi hiểu rõ nhất lí do gì mà tôi bị coi là như thế. Việc tôi quá thờ ơ với kẻ đc đặt tên là " người yêu " khiến bỗng dưng tôi trở thành " mùa đông " trong mắt họ. Với tôi " người yêu " chỉ là cái để trang trí, đã là đồ trang trí.. thì cần gì phải bận tâm đến.. và cũng khỏi cần thiết phải động vào. Tôi, không phải loại đàn bà cần đến đàn ông để thoả mãn. Vì tôi biết : Con người, khác động vật ở chỗ kiềm chế đc dục vọng của mình. 


Truyện tiểu thuyết  : Đĩ sẽ hợp với anh hơn

Dục vọng không thể đè lên sự tự trọng. Ai đó cứ nói đó là sự Giả Tạo. Sự thèm khát của đàn bà đôi khi mạnh bạo hơn cả đàn ông. Nhưng tôi cho họ ngồi nghĩ lại về những gì họ nói ra.. bởi Đàn Bà thì khác Điếm xong Điếm lại vẫn là Đàn Bà, đừng đánh đống tất cả vào 1 khuôn.

Có những người đàn bà ngông cuồng, họ thíc việc lên giường vs đàn ông bởi họ xem đàn ông là 1 thứ công cụ để thoả mãn. Còn sướng còn yêu hết sướng thoải mái đá nhau đi không có gì phải lải nhải bên tai nhau. Họ thuộc tuýp người phóng khoáng 1 cách quá đà về cảm xúc và việc chăn chiếu. Tôi công nhận, họ có tâm hồn khá tự do, điều đó làm họ sống thoải mái chẳng động long bởi điều gì. Vậy mà những lúc 1 mình, họ vẫn phải khóc đấy thôi. Đơn giản, họ cũng chỉ là đàn bà. Họ - không phải là 1 cỗ máy tìh dục vô chi.

Tôi cũng ngông cuồng.

Truyện tiểu thuyết  : Đĩ sẽ hợp với anh hơn
Truyện tiểu thuyết  : Đĩ sẽ hợp với anh hơn

Nhưng sự ngông cuồng của tôi là ngông cuồng không thả trôi mình. Phóng khoáng và buông thả đôi khi lại chỉ cách nhau nửa cái đầu móng tay, đôi lúc đạp lên tự trọng của chíh mình là mất đi kiểm soát. Tôi sẽ lên giường. Như bao con đàn bà khác. Nhưng khác ở chỗ.. Đó là người tôi yêu hơn cả trọng bản thân và trih tiết của mình. Chứ không phải cứ yêu là đè lên nhau mọi chỗ. Việc quan hệ với nhiều người khác nhau. Điều đó có khiến họ thấy kinh tởm về mình? Chắc là không, nếu có.. họ chẳng làm thế.


Tôi chẳng đánh bong cái sự tự trọng mà nhiều ng vẫn coi rẻ nó bởi tôi biết đôi lúc đàn bà sống, cần *** gì biết thiên hạ sẽ nói gì. Cứ vui vẻ đi.. Vì đời chẳng tử tế gì thì việc đếch mình phải tử tế với *** ai. Chỉ có gia đình mới là nơi an toàn nhất.

Nhưng cái cách thờ ơ lạnh nhạt với người yêu của mình đôi lúc khiến anh ta thấy ngứa ngáy khó chịu, nên tôi cũng chỉ cười khi biết mình đc mệnh danh là " người yêu chíh " của hắn. Mọi người gọi tôi thế, nhưng hắn ta lại không gọi như thế, hắn sợ tôi biết mình liếm láp ở bên ngoài. Tôi, thíc giả vờ ngố.. Tôi vẫn cười. Vẫn gọi hắn là " anh yêu ". Đơn giản thôi, tôi không " cho " thì hắn phải đi " xin " con khác, hắn ch ẳng bỏ quách tôi đi nhưng buồn cười hắn lại thuộc tuýp đàn ông tham lam khục khằng nên mới phải nhục nhặc như chó lừa dối ăn bẩn với tôi.

Xin lỗi, tôi không yêu hắn. Nói chung tôi cũng chỉ là con đàn bà lừa dối 1 thằng đàn ông cho - đỡ - buồn. Một đứa không xấu, cũng có chút nhan sắc, có chút tài năng, gia đìh cũng k ngèo khó j chẳng nhẽ lại phải cô đơn vì 1 lần dang dở à? Tôi nghĩ mình k phải chôn chân mình cùng đơn độc. Tôi chọn cách bỡn cợt vs tình yêu. 


Còn rất truyện hay cho các bạn lựa chọn tại ಌღ...  tieu thuyet  ...ღಌ

Điều thú vị nhất trong tình yêu tan vỡ là việc lấy niềm đau kẻ khác ra làm vui

Nhưng cuối cùng thằng đàn ông nào thì cũng rất là có " cái " cứ " giống giống " nhau. Đều thíc ăn tạp. Nên việc làm chúng tức điên thì dễ chứ làm chúng đau khổ thì chả có. Cái giống ấy, chỉ giỏi phát điên trên giường và phát điên khi bị đá ra đường

Tôi nhận được cuộc điện thoại của nhỏ bạn. Cứ gọi ẻm là " mắt cú ", soi zai thì khỏi bàn nên việc hắn cứ ngời ngời ra như thế đập vào mắt nó là chuyện bình thường. Đúng là đàn ông nhìn càng " thơm tho " thì " cái bên trong " lại càng thối. Việc tôi cứ phớt lờ việc " liếm láp " của anh ta khiến anh ta có vẻ tự nhiên 1 cách dửng dưng đưa con hang đi chu du vi vu khắp nơi trong thành phố 1 cách rất đường hoàng thậm chí là như muốn công bố cho cả thiên hạ biết về món hang béo bở của mình. Anh ta, đúng là thằng loạn thần kinh.

"Mắt cú " giọng chẳng khác gì 1 cái máy theo dỗi đã được lập trình.

"Mày đến ngay khách sạn XXX mà bắt nó đi, may ra kịp còn bằng chứng"

Haha. Bằng chứng. Bằng chứng là " kim vẫn đang sỏ chỉ " ư? Thật buồn cười. Tôi, không chọn cách phát điên. Trong cuộc chơi yêu đương này, tôi không cần phải phát điên để làm gì.. kẻ xấu mặt đâu phải là hắn. Tôi đếch yêu hắn điên dại thế nhưng k có nghĩa tôi cho phép hắn cái quyền qua mặt tôi.

Tôi đến đó. Ngồi ở dưới sảnh chờ. Tôi không lung túng, tôi không hồi hộp chờ bắt quả tang. Tất cả những gì tôi phải làm chỉ CHO HẮN THẤY MÌNH thế thôi. Và hắn rất thoả mãn bước xuống. Tay trong tay con ranh tí tuổi mà đã biết ngứa tìh, thèm tiền đến mức phải làm *** khi mới chỉ nứt mắt. Hắn có vẻ hơi giật mình khi trông thấy tôi. Con nhỏ thì có vẻ ngây thơ lố bịch ra mặt. Cái thành phố nhỏ bé này ai chẳng biết hắn là người yêu của tôi cơ chứ. Vậy mà nó chẳng biết đến nỗi ngạc nhiên cơ đấy. Đơn giản thôi.. Nó là đĩ. Nó cần tiền, cần đếch gì thứ tình yêu thối tha cơ chứ.

Rồi hắn lắp bắp từ ánh mắt đến cuống họng.

"Em làm gì ở đây thế"
Truyện tiểu thuyết  : Đĩ sẽ hợp với anh hơn

Có lẽ hắn nghĩ với cái tíh của tôi. Vs cá tíh mạnh. Tôi sẽ đập cái túi vào mặt hắn và lôi con ranh kia ra xẻo thịt. Nhưng thật ngạc nhiên cho hắn là tôi thật " vị tha ".

"Em đợi anh về, anh xong chưa?"

Hắn tá hoá. Thay đổi ánh mắt sợ hãi sang ÂN HẬN. Tôi *** cần biết nó có giả tạo hay không. Bây giờ tôi sẽ cùng hắn diễn kịch cho con ranh kia ức lồi pha. Cho nó co cái dây thần kinh sung sướng vừa thoả mãn lại mà nhàu nhĩ tâm can cho đến lúc phọt máu.

Hắn gạt tay con nhỏ tiến về phía tôi.

"Anh xin lỗi, chúng mình về thôi"

Và tôi khóc. Dễ như là nhổ cái bã kẹo. Hắn càng ÂN HẬN ra mặt. Rút điện thoại gọi taxi để tống cổ con ranh kia ra về. Ừ, dù gì tôi vẫn là NGƯỜI YÊU CHÍNH THỨC MÀ. Con ranh có vẻ tức phát khóc vì vừa mới "động phòng " xong đã phải kí vào đơn " li dị " thật là đáng thương nhỉ. Nó chạy theo chúng tôi ra ngoài. Đường muộn khá vắng, còn cái giọng nó thì như xé tan không gian

"Sao anh đối xử thế với em, chị ta đâu có coi anh ra cái gì, anh đã nói thế mà"

Con bé đau đớn lắm. Tôi nhìn nó với ánh mắt thương hại đầy mỉa mai. Đứng khuất tầm mắt của anh tôi ném nụ cười về phía nó. Nó quá đỗi ngạc nhiên bởi cái cách tôi cười ấy. Nước mắt nó trầy trụa trên khuôn mặt lem nhem 1 mớ phấn rẻ tiền.

"Ai lừa dối người yêu mà không lừa dối cả nhân tìh hả em"

Tôi nói. Anh nghĩ đó là 1 lời an ủi. Nhưng với nó, đó là 1 sự đả kích. Nó hừng hực lửa từ đôi mắt lên taxi đóng cửa cái rầm. Còn tôi, sẽ để hắn an ủi và đưa về như bao cái kết thúc củ chuối. Xong mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

"Mai anh đến đón em nhé"

Hắn nói khi đưa tôi đến cửa như vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra. Vậy là màn kịch cũng mĩ mãn nhỉ.

"Anh sẽ không lừa dối em nữa chứ"

"Anh xin lỗi, anh chỉ cần có em " - anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay tôi

Haha.. tôi cười phá lên, gạt tay anh ta ra. Tôi cười muốn chảy cả nước mắt. Không biết là bi kịch hay hài kịch nữa đây.

"Em sao thế"

"Không sao"

Thái độ tôi quay ngoắt khiến anh ta tím mặt. Mặt anh ta ngắn lại 1 mẩu trông thật đáng buồn cười.

"Vậy mai anh đến đón em nhé"

"Khỏi cần đến "

"Em..."

"Ngày mai không cần đến và tất cả những ngày sau này.. thông báo.. anh biến mẹ đi"

Tôi nói láo. Tôi muốn cho anh ta rơi thật đau. Thật uất. Cái kiểu cười đểu giả của tôi như cái tát ngang mặt, như thau nước lạnh hắt vào anh ta giữa trời đông lạnh tê xương sống. Tôi thấy anh ta ngạc nhiên đến rụng rời.

"Sao? Tốt nhất anh nên đi xin lỗi con ranh kia hơn là đứng đây mà đần độn ra đấy"
Truyện tiểu thuyết  : Đĩ sẽ hợp với anh hơn

Cánh cửa đóng sầm lại. Tôi biết anh ta vẫn đứng chôn chân ngoài đó. Còn tôi chẳng cười đc nữa. Cái gì đã làm những người như tôi và anh ta trở thành đáng sợ đến thế này. Tất cả đều là do sự giả dối. Tất cả đều là do thíc dối lừa nhau. Tôi dối lừa khi đến vs anh ta.. anh ta dối lừa sau khi nói yêu tôi. Chúng tôi đều dối lừa nhau nhưng anh ta lại lừa dối phải 1 cái " tàu điện " mà tàu điện thì không dừng nếu đang trên tuyến.. nó sẽ đâm chết anh ta nếu anh ta ngu đến mức nhaỷ múa trên đường ray và anh ta nát tươm 1 cách ngu xuẩn. Tốt nhất, anh ta nên bỏ tôi để lên giường vs con nhỏ đó hơn là ở bên cạnh tôi rồi thò thụt vs cô ta. Tôi, ngàn lần không cho phép kể cả thứ đó tôi không hề yêu thíc nhưng mọi ng phải biết NÓ là CỦA TÔI.


Con ranh hẹn tôi gặp để nói chuyện.

Chuyện gì? Đánh nhau à? Haha.. Tôi cho không nó luôn chứ cần gì phải bàn bạc. Loại người như hắn chẳng đáng để đặt lên bàn đấu giá chứ đừng nói đến chuyện phải đánh nhau.

Nó đến gặp tôi. Cái khuôn mặt ngây thơ hôm trước chết mẹ đâu mất giờ nhìn cái mặt nó chỉ còn thấy dâm đãng đến không ngờ. Cũng l à đã đĩ động trời thì nó đĩ từ khuôn mặt đĩ vào trong. Giờ tôi mới nhìn kĩ cái "đĩ " của nó.

Nó cười với tôi như thế là có 1 sự thân thiết. Zời ạ, hoá ra đĩ là phải đi với dày mặt. Đúng r. mặt không giày thì tih trung làm mòn da mặt đi mất

"Chị cũng chẳng yêu gì anh ấy thì việc gì phải tranh giành với em"

Cái giọng thớ lợ phát tởm. Cái giọng nói đau đớn hqa đâu r em ơi. Hoá ra em còn cao thủ hơn chị nhỉ.

"Thôi k cần phải nói nhiều. Em đến vs nó vì tiền, nó đến với em vì cái lỗ dưới rốn thôi em"

Nó tái mặt. Ôi, đĩ mà cũng tái mặt ư?

"Tao không giống mày, tao yêu anh ấy"

"Chị cũng k giống em, vì nó yêu chị lại chẳng cần đến " chuyện ấy " em ạ"

Tôi sách túi đứng dậy nói nhỏ vào tai nó.

Tôi k cần thông báo vs nó là tôi đã vất anh yêu của nó ra đường rôig đi mà nhặt về đâu nhỉ, rồi chúng nó lại vồ vập lấy nhau trên đường đời tấp nập thôi.

Thật sự tôi không biết cách để giữ 1 ai đó.. chân thành mà nói sự giành giật đôi lúc phải thật trơ trẽn thì phải.. cô ta sẵn sàng trơ trẽn để có anh ta. Và hôm đó tôi cố tỏ ra yêu anh 1 cách trơ trẽn để diễn 1 màn kịch chỉ với mục đích chiếm lại rồi đá đi.
Truyện tiểu thuyết  : Đĩ sẽ hợp với anh hơn

Vậy nhìn lại quá khứ.. Tại sao tôi lại không có đủ sự trơ trẽn để nắm chặt tìh yêu của chíh mình.

Tình yêu của tôi, lại không bằng 1 con đĩ sao?

Hay có lẽ.. Đàn ông, chúng thích đĩ hơn

Hay chỉ có 1 nguyên lí để giữ chân người yêu mình.. đó là phải trơ trẽn hơn cả ĐĨ!
-----------------------------------------------------------------
Read more…

Cho anh cơ hội lần cuối nhé em

23:45 |

(Truyện tiểu thuyết) - Cho anh cơ hội lần cuối nhé em.  Đọc truyện tiểu thuyết và cảm nhận ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ nhé !


-----------------------------------------------------------------


 - Để anh đưa em về hôm nay, chỉ lần này thôi, lần cuối.
- Lần cuối thật hả anh?
- Ừ, lần cuối thật!

Truyện tiểu thuyết  : Cho anh cơ hội lần cuối nhé em

Bước vội lên xe anh, như để tránh đi những hạt mưa nặng trĩu đang bắt đầu rơi xuống. Vẫn đi trên con đường quen thuộc, vẫn chiếc xe máy chứng kiến tình yêu của cô và anh trong hai năm, vẫn là anh ấm áp quen thuộc luôn che chở và chăm sóc cô. Vậy mà giờ đây, có một khoảng cách vô hình giữa cô và anh. Chẳng thể ngồi sát lại nép vào lưng anh để tránh những hạt mưa đang tạt mạnh vào đôi má.

Rát rát.
Đôi mắt cô ướt nhèm.
Ướt vì nước mưa và mặn vì nước mắt...
- Mưa quá em ơi, bọn mình mặc áo mưa nhé.
- Không cần đâu anh, sắp về đến nhà rồi, em chịu được.
- Ngồi sát lại anh đi cho đỡ lạnh.
- Không sao đâu anh, em không lạnh, em bình thường.
- Thế bọn mình trú mưa em nhé, anh lạnh.
- Uh, thế cũng được anh ạ.


Truyện tiểu thuyết  : Cho anh cơ hội lần cuối nhé em
Truyện tiểu thuyết  : Cho anh cơ hội lần cuối nhé em
Táp vội xe vào lề đường, anh nắm tay cô chạy về phía mái hiên. Vội vàng trú, vội vàng tránh mưa... Chẳng hiểu vì lạnh hay vì thói quen, anh và cô vẫn đứng sát cạnh nhau như ngày trước, anh vòng tay ôm cô sau lưng, đứng lên phía trước để che chắn những hạt mưa sẽ làm nhòe thêm đôi mi đang ngấn lệ.
Đã lâu rồi anh và cô không trú mưa như thế này. Cô vẫn thích những c ơn mưa rào mát lạnh mùa hạ, mặc áo mưa đôi ôm nhau đi trên phố luôn khiến cho đôi tình nhân trẻ cảm thấy ấm áp, hạnh phúc hơn rất nhiều. Nhưng cảm giác tê buốt của cơn mưa hôm nay khiến cô ghét mưa kinh khủng.

Còn rất truyện hay cho các bạn lựa chọn tại  ಌღ... truyen tieu thuyet  ...ღಌ

Anh và cô hai con người xa lạ, vô tình biết nhau và cũng vô tình yêu nhau. Chẳng cần một lý do, chẳng cần xác định. Họ yêu nhau, tình yêu của thời sinh viên giản dị những cũng rất nồng nàn. Anh yêu cái nét trẻ con ở trong cô. Anh tìm đến cô như một điểm tựa tinh thần cho những lúc buồn chán, những lần vấp ngã và mất phương hướng. Nhìn cái cách cô cười đủ khiến anh quên đi mọi muộn phiền. Ở bên cô lúc nào anh cũng thấy tràn đầy sức sống. Còn đối với cô, ở bên anh là lúc cô cảm thấy tự tin và an toàn nhất. Cô có thể ngồi hàng giờ bên anh, nói hàng trăm thứ chuyện trên đời, anh vẫn chăm chú nghe, vẫn phá lên cười dù câu chuyện đó có ngốc xít đến đâu. Chuyện tình yêu ấy sẽ mãi đẹp nếu như hai người không phải ra trường, đi làm và đối diện với hàng ngàn rắc rối.
Anh lao vào công việc với niềm đam mê và lý do cơm áo gạo tiền. Quên dần đi những buổi hẹn hò của hai đứa, những ngày kỉ niệm đặc biệt, những tin nhắn yêu thương và cả những nụ hôn nồng nàn. Điều gì bây giờ đối với anh cũng vội, yêu vội và hôn cũng vội. Những dự định cho tương lai, những món quà bất ngờ thú vị, tất cả được xếp lại phía sau hai chữ công việc, trong đó có cả cô. Cô hết giận dỗi lại đến cãi vã, lần nào cũng thế thôi, chỉ một mình cô buồn, một mình cô tự lau đi những giọt nước mắt tủi hờ n, tự an ủi mình "Anh ấy đang làm vì công việc, anh ấy vẫn yêu, yêu rất nhiều".

Truyện tiểu thuyết  : Cho anh cơ hội lần cuối nhé em

Khi gia đình cô gặp biến cố, cô lao đao chống chọi một mình, cô tìm đến anh, nguồn động viên an ủi cuối cùng, cô muốn bám vào anh, dựa vào đôi vai của anh để than thở, để lấy thêm mạnh mẽ tự tin bước tiếp...Nhưng anh cũng đang vất vả lắm, bận bịu và cũng gặp nhiều rắc rối, không giúp được gì cho cô.
Nuốt nước mắt ngược vào trong, cô tập cho mình thói quen sống không có anh, không cần anh và không dựa vào anh. Cô bắt đầu ít cười hơn, con người vô tư của cô biến mất. Cô bắt đầu muốn buông tay....
Những tin nhắn của cô gái lạ xuất hiện trong máy anh, nó ngọt ngào và tình cảm chẳng khác gì của cô. Cô sững người. Anh chỉ cười ôm cô vào lòng, an ủi rằng đó là c ủa đồng nghiệp, công việc thôi chứ anh chẳng có gì. Cô tin anh.
Một hôm, cô gặp anh đang đèo một cô gái khác trên đường cười nói rôm rả như chưa từng có sự xuất hiện của cô.
Cô buông tay.
Anh níu.
Anh bảo đấy là vì công việc.
Cô đau.
Cô không muốn thể hiện với anh mình đang ghen tuông.
Cô chai lì.
Cô mặc kệ.
Cô mỉm cười lạnh lùng với anh và nói em tin. Một nụ cười lạnh ngắt. Nhưng không vì thế anh thay đổi, công việc chiếm lấy anh, vì công việc nên anh để cô một mình. Chỉ là những câu yêu thương ngắn ngủn. Cô cho rằng tại mình quen được anh chiều, tại mình quen được vỗ về nên bây giờ đâm ra nhõng nhẽo. Cô bắt mình phải làm việc, làm để quên đi mình đang có một người yêu.

Truyện tiểu thuyết  : Cho anh cơ hội lần cuối nhé em

Cô cũng có những lời hẹn hò tán tính nhưng chẳng bao giờ cô mảy may rung động. Nhưng hôm nay cô buồn vì một lần nữa cô nhìn thấy anh cùng người khác. Cô đồng ý hẹn hò, cô uống say và trở nên lố bịch. Cô biến mình trở thành một con ngốc trước mặt người kia, nhưng không phải đáp lại cô là cái nhìn miệt thị, chỉ là một con mắt thương hại. "Họ" ôm cô vào lòng và bảo cô quên anh đi, anh không xứng đáng để cô phải buồn.
Cô oà khóc. Cô không biết rằng đằng sau lưng cô là anh. Anh sững sờ nhìn về phía cô. Mặt anh thể hiện rõ sự giận dữ, anh kéo cô ra khỏi vòng tay của "họ', anh hét vào mặt cô với hàng trăm câu hỏi tại sao, đổ lên đầu cô tất cả sự giận dữ. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ, cô mỉm cười nửa miệng. Cô chẳng thể im lặng được nữa. Cô cũng hét lên:
-Tôi cũng chỉ vì công việc thôi, anh có hơn gì tôi đâu. Anh hơn tôi vì cái gì chứ? Anh làm được, sao tôi lại không?
Anh tát cô. Chính bàn tay của anh run lên sau khi tát cô, anh ôm ghì cô vào lòng, nước mắt của anh cũng chảy ra: "Anh chưa bao giờ phản bội em, em phải tin anh làm tất cả điều đó vì công việc, lúc nào anh cũng chỉ yêu mình em thôi".
- Chúng mình chia tay thôi - Cô đấy anh ra lặng lẽ nói và bước đi.
Mưa lại bắt đầu rơi ướt đẫm con đường nơi hai người đứng và chia tay.
Anh khóc, anh hụt hẫng, anh còn yêu cô, yêu nhiều lắm. Nhưng cô đi rồi, đi xa khỏi vòng tay của anh, đi đến đâu anh cũng không biết vì lâu quá rồi anh không còn để ý xem cô đang ở đâu và gia đình cô như thế nào. Anh mất cô thực sự.
Hôm nay anh lại gặp cô, sáu tháng sau ngày mưa tầm tã ấ y. Nửa năm nhưng tình yêu của anh vẫn còn nhiều lắm, anh muốn ôm ghì lấy cô cho thoả nỗi nhớ mong, muốn nói với cô hàng ngàn câu xin lỗi nhưng cô chỉ nhìn anh như một người xa lạ, đứng cách xa anh đến hàng trăm mét. Anh chẳng thể vồn vã với cô như một người quen. Anh chỉ biết hút hết một điếu thuốc để lấy được cái can đảm yêu cầu đưa cô về nhà. Anh hi vọng mình vẫn còn một cơ hội...
"Và cơn mưa tới mát tâm hồn, em vẫn đứng bên ô cửa nhỏ..."
Chuông điện thoại của cô, bài hát cô và anh đều yêu thích, cô chưa thay đổi. Chuông điện thoại khiến cô giật mình và đứng lùi lại phía sau, tránh né vòng tay che chở của anh.
- Alo!
- Em đang về mưa nên em trú ở gần công ty, ngớt mưa em sẽ về.
- Thôi không cần đâu, em tự về được mà.
- Vâng, thế cũng được, anh qua đi nhé.
- Người yêu em hả?
- Không anh ạ, bạn em thôi!
- Bạn sao lại nhiệt tình thế được? - Anh ghen....
- Vì họ yêu em!

Truyện tiểu thuyết  : Cho anh cơ hội lần cuối nhé em

Vừa dứt lời chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đỗ lại gần bên đường, cô chạy vôi ra phía xe và ngoảnh lại chào anh. " Bạn em đón, em về đây, anh về cần thận nhé."
Mưa càng lúc càng to hơn cô bước đi chỉ còn một mình anh ở lại. Gió thổi càng lúc càng mạnh hơn, anh tìm kiếm một điếu thuốc để hút. Cơn đau lại nhói trong tim anh từng hồi.
Mưa vẫn rơi không ngớt.
- Anh về luôn đi nhé, nhớ mặc áo mưa đừng đứng lại đấy làm gì, còn lâu mưa mới tạnh.
- Cho anh một cơ hội nữa em nhé, anh sai rồi. Anh yêu em, anh nhớ em nhiều lắm!
...
- "Ngoài trời mưa rất nhiều, đợi dấu chân ai ..."
Tin nhắn cuối cùng cô bỏ lửng, chẳng có câu trả lời chính xác cho anh, nhưng anh biết mình vẫn còn cơ hội, vẫn còn lần cuối để đưa cô về.
Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ lại tìm đến cô như lần đầu tiên anh tìm đến vì bây giờ anh biết cô là thứ quan trọng nhất mà anh có trên đời.

Read more…

ĐỌC TRUYỆN TIỂU THUYẾT + TIỂU THUYẾT TÌNH YÊU