Từ muôn ngàn biển khơi
Hàng trâm con sóng nhỏ
Sóng nào chẳng đến bờ ?
Tình yêu hoặc đau đớn…
“Tình yêu đến khi nào? Bắt đầu từ đâu?” Chỉ có nó mới biết
“Tình yêu bắt đầu khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nó. Hắn đến và cướp đi sự cô đơn của nó và gieo rắc lên trái tim nó cái gọi là tình yêu. Vậy tình yêu là gì? Có ai định nghĩa được tình yêu?” Chỉ có nó mới hiểu
(Truyện tiểu thuyết) : Cho đi là hạnh phúc
“Thời gian bắt đầu khi nào? Bắt đầu từ lúc nào? Cần bao nhiêu thời gian để yêu?” Chỉ có nó mới biết.
Trước khi hắn đến, thời gian của nó là vàng ngọc. Thời gian để nó được chơi, được cười, được vui vẽ của ngày. Nhưng từ khi hắn đến, thời gian của nó không còn được trọn vẹn nữa, nó bị hắn cướp mất thời gian, đừng nghĩ hắn là tên cướp. Không hẳn, chính nó, chính nó đã tự đánh mất thời gian của riêng mình. Mỗi ngày trôi qua, nó chỉ còn 23 giờ để làm điều mình thích, 23 giờ thuộc về riêng nó. 1 giờ của nó là để thẫn thờ, mơ mộng….để mong….để nhớ…..về hắn !
Định luật thòi gian chỉ có 1 chiều, thời gian trôi dần, tình cảm của nó cũng theo lớn dần. Cuộc sống của nó bị chi phối hoàn toàn bởi cái suy nghĩ lúc nào cũng là hắn, hắn và hắn. “Hắn đang làm gì nhĩ?”, “hắn có đang vui vẽ hay đang pùn”,”ước gì mình ở đó, ở đó, chỉ để nói với hắn rằng….mình….(thôi k nói đâu ^^) !”. Nó với hắn cùng học chung trường, học chung khối, học chung lớp và điều quan trọng hơn cả là hắn với nó ngồi chung bàn !
|
(Truyện tiểu thuyết) : Cho đi là hạnh phúc |
Thật khó hiểu con gái. Ngồi học với nhau hằng ngày, sao nó lại nhớ hắn da diết đến như vậy. Cứ như hắn với nó 4 năm gặp nhau 1 lần, và vào ngày 29/2 vậy. Nó hồn nhiên lắm, vui vẽ yêu đời. Khi có hắn trong trái tim mình, nó ngày hôn nhiên hơn, cả nhí nhãnh nữa, đôi khi pha trò, làm mọi người cười rộ lên. Nó chẳng quan tâm tới người khác, chỉ cần nó thấy hắn cười là đủ. Mọi người đều yêu thương nó, nhưng nó chỉ cần hắn, chỉ cần hắn nói yêu thương mình là đủ. Sụ yêu thương của hắn phải hơn sự yêu thương của mý đứa pạn thân nó. Hắn và nó cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau dạo phố, hắn cũng chìu chuồng nó lắm. Dường như hắn đã siêu lòng trước sự hồn nhiên của nó. Hơn của là vẻ đẹp rạng ngời của nó thiếu nữ thướt tha tung tăng trong tà áo trắng. Ui giời, nào ngờ, nó ngày một đink, đink hơn. Đink vì ai, nó đink vì ai, vì hắn á….!
Rồi, tình yêu nó ngày một lớn. Nó chẳng thể nào nhốt t/cảm của mình mãi trong ngăn tủ trái tim.
Nó mặc cho tình cảm mình thỏa sức thể hiện, thể hiện cho hắn thấy, nó dẵ thích hắn rồi. Hắn mỉm cười, nụ cười trả lời thay cho câu trả lời. Nó hiểu.
Ngày hắn cười với nó, là ngày nó yêu đời nhất. Nó đã trói được hắn, bắt hắn phải phục vụ cho mình (hehe).
Hắn phải làm thùng rác cho nó khi nó xã nỗi tức giận, hắn phải ngoan ngoãn đi theo xách đồ cho nó thỏa sức mua sắm (hắn trả tiền hết !). Lúc cần thì nó yêu cầu hắn phải mạnh mẽ, manly lên. Chi vậy nhĩ., à đơn giản thôi. Làm bờ vai chắc để nó tựa vai vào. Là một lò sưởi ấm áp để nó nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, để nó tận hưởng cảm giác được chở che, một phần là nó núp đi cái bóng yếu đuối của nó, hòa vào sự mạnh mẽ của hắn.
Hạnh phúc của nó đã bắt đầu rồi đó…
Hắn cũng yêu nó lắm. Nó đã thay đổi cả cuộc đời của hắn. Biến hắn từ 1 con người vô cảm, lạnh lùng thành 1 kẻ ngốc ! Ngốc quá ấy chứ ! Nhà hắn gần biển. Hắn thường dẫn nó ra bãi biển mỗi khi hoàng hôn.
Woahhhh….
(Truyện tiểu thuyết) : Cho đi là hạnh phúc
Đẹp lắm, bãi biển dài, trãi cát trắng ngã về vàng. Hắn và nó. 2 con người, 2 thế giới. Giờ đây, trên bãi cát, ngồi tựa vào nhau. Ấm áp và thân mật….
Ngoài kia, biển hung tợn và dữ dội. Hàng trăm con sóng vỗ bờ, dạt dào. Có lúc biển bình yên, sóng dịu êm từng gợn.
Biển khơi, ngàn dặm xa, hàng trăm con sóng. Để sóng đến được với bến bờ tình yêu thì phải trãi qua biết bao gian nan thử thách. Trên đường đi, sóng gặp phải các rạng san hô, các bể đá ngầm nhấp nhô trên mặt nước, cản trở chúng vượt qua để đến với bến bờ. Tình yêu của hắn củng vậy. Biển có muối. Muối có vị mặn. Vị mặn của muối luôn chảy trong từng mạch máu của nó
Tình yêu của chúng nó luôn tràn ngập nụ cười. Ẩn chứa nhiều sự bất trắc
Ngày chúng nó bị chuyển lớp. Hắn sang học lớp khác. Tình yêu của nó ít có cơ hội được bày tỏ với hắn. Hình như hắn giờ đang sống trong thế giới khác, chẳng còn hoàn toàn thuộc về thế giới của nó nữa. Hình như hắn đã có người mới, người con gái mới. Nó có biết điều đó không nhĩ. Hình như là nó biết. Nó có thể chấp nhận sự có mặt của một người con gái khác không nhĩ ? Nhưng nó làm ngơ để rồi tối về 1 mình đau khổ, đau khổ……đau khổ….
Thời gian cứ chậm chậm trôi, khoảng cách giữa hắn và nó ngày một lớn.
Một hôm, hắn hẹn nó ra bãi biển, nơi chúng nó từng vui vẻ và hạnh phúc lúc xưa. Chúng nó ra đây, gặp nhau, vui vẽ, nhưng nói chuyện không còn tự nhiên nữa. Chúng nó ôn lại kỉ niệm xưa một cách khó nói, cả 2 đều thấy khó trao lời. Đến khi hết cuộc nói chuyện. Không khí nặng nề hẳn, chúng nó chẳng biết nói gì. Cứ mặc cho thời gian trôi, dưới kia biễn êm đềm 1 cách lặng lẽ. Sao tự dưng lại êm đềm thế nhĩ. Ngày trước, hắn nói tình yêu của hắn như những cơn sóng hung tợn, dập mạnh xé nát bờ cát trắng tinh khiết. Bây giờ, thời khắc đó, sóng không còn vỗ nữa, biển dịu êm. Có lẽ nào tình yêu của hắn cũng như vậy, chẳng còn mạnh mẽ, tình yêu của hắn dành cho nó chẳng còn da diết như lúc trước.
Chợt
!!!
Lòng nó quặng đau, tim nó thắt lại…….
Nó biết nó đã mãi mãi mất hắn !
…
(Truyện tiểu thuyết) : Cho đi là hạnh phúc
Đó là chuyện của kí ức, chuyện của quá khứ.
Nó bây giờ, vẫn chưa quên đi kí ức đó. Bước đi, những bước đi nặng nề. Bây giờ nó đang đi trên bãi biển. Bãi biển ngày xưa, bãi biển hôm nay vẫn êm đềm. Dường như mọi lúc nó ra đây, đứng trên bãi biển thì biển êm dịu đến lạnh lùng
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo tới. Chắc là kiếm nó !
1 giọt, 2 giọt…..mưa tí tách rơi…vô số kể…
Nó ngồi bệt xuống cát…mắt long lanh nhìn xuống bên bờ của tình yêu. Bến bờ tình yêu đó đã chết và giờ đây chỉ còn sự đau đớn…
Quá khứ đớn đau từ đâu tràn về, hiện lên trước mặt nó
Khóc….kìa….nó đang khóc….nước mắt tuôn ra trên đôi mắt long lanh ấy, để rồi những giọt nước mắt hòa vào làn mưa
Nó thích khóc dưới mưa, để không ai biết nó đang khóc… mà là mưa, mưa chứ không phải nó đang khóc !
Từ phía sau, một cái bóng bước đến phía sau nó. Nó nhận ra có ai đó đứng sau mình. Định quay lại. Nhưng người đó đã từ chối
- Đừng quay lại !
- Tại sao tôi lại phải nghe lời anh chứ - Nó ấp úng. Nhưng đã đến đây thì tôi với anh đều có hoàn cảnh giống nhau
Anh ta định toan quay đi. Nhưng có 1 cái gì đó giữ a ấy ở lại và ngồi xuống. Vì a ấy cứ nghĩ chỉ có mình ở đây thôi chứ.
- Tôi đã nghĩ rằng chi có tôi 1 mình ở đây chứ.
- Tôi cũng đã nghĩ như anh.
- Tại sao cô lại ở đây, lúc này ? Bây giờ tối rồi đó.
- Giống như anh thôi.
- Cô biết tại sao tôi ở đây, lúc này sao?
- Phải. Nếu không phải là chạy trốn hiện thực thì chúng ta đã không đến đây,lúc này.
Sao anh mở miệng ra là “ở đây” “lúc này” vậy? Anh quan tâm đến thời gian và địa điểm đến vậy sao?
- Phải. Thời gian và địa điểm là cái quyết định số phận của con người, cô không nghĩ vậy sao?
- Tôi hiểu ý anh nhưng không nghĩ như anh. Tôi nghĩ cái quyết định số phận của một ngừơi là chính họ chứ không phải là ai hay bất cứ thứ gì.
- Tại sao?
- Giống như tôi và anh, thời gian và địa điểm đã cho chung ta gặp nhau nhưng đâu bắt chúng ta phải nói chuyện với nhau, chính chúng ta là ngừơi quyết định, đúng không?
- Đúng thật! Nhưng sao cô không nghĩ là nếu thời gian và địa điểm không cho chúng ta gặp nhau thì làm sao chúng ta nói chuyện với nhau được.
Mà nói thật ngoài thời gian và địa điểm tôi thật không biết phải nên quan tâm tới cái gì nữa.
- Sao anh không quan tâm đến chính mình?
- Cô nói tôi vậy cô thì sao? Dầm mưa như vầy là quan tâm chính mình đó hả?
- Cái quan trọng không phải là tốt hay xấu mà là có thoải mái hay không, anh hiểu chứ?
Vừa nói xong, một làn hơi ấm đã lan tỏa khắp người nó. Nó nhận ra người đó đã choàng áo khoác của mình lên nó
- Cô mặc đi, nếu không sẽ bệnh đó.
- Nhưng tôi không biết anh là ai
- Cô không cần quan tâm. Có lẽ tôi nên đi. Chúng ta, ai cũng cần 1 khoảng lặng để suy nghĩ
Anh chàng vừa định quay đi thì….
- Tôi sẽ gặp lại anh chứ
- Nếu có duyên….
- ….
(Truyện tiểu thuyết) : Cho đi là hạnh phúc
Mặc cho anh chàng bước đi. Nó vẫn ngồi đó. Cuộc nói chuyện với nó và anh chàng kia thật thú vị. Nhưng trong lòng nó vẫn chưa dứt những kỉ niệm về hắn. Nó đang suy nghĩ….Một quá khứ đau khổ….một hiện tại phũ phàng….và một tương lai không còn có hắn……
Nó cười….Cười ư ? vì cái gì ? Vì nó vẫn còn rất yêu hắn ư…..Nó nghĩ như z…..Nó có đang hạnh phúc không……Hẳn là như z……Vì nó biết………….cho đi cũng là 1 niềm hạnh phúc……
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét