Bạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xem nhẹ Lâm Dĩ Thông. Ôi không, anh ấy đang đi về phía bạn kìa. Diện mạo của anh tuyệt đối không thể coi là cực kỳ đẹp trai, nhưng anh có một mái tóc xoăn, mượt mà như rong biển, gió thổi qua liền tung bay.
(Truyện tiểu thuyết) : Chúng tôi hôn nhau và...
Mùa hè năm 1995
Trình Tiểu Huân chú ý đến Lâm Dĩ Thông cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Bạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xem nhẹ Lâm Dĩ Thông. Ôi không, anh ấy đang đi về phía bạn kìa. Diện mạo của anh tuyệt đối không thể coi là cực kỳ đẹp trai, nhưng anh có một mái tóc xoăn, mượt mà như rong biển, gió thổi qua liền tung bay. Sau đó, bạn sẽ phát hiện anh rất cao, cao đến nỗi gần như lưng phải còng xuống. Khi nói chuyện với người khác, đặc biệt là con gái thì phải cúi đầu xuống, cho nên lưng càng còng thêm.
Anh không chơi đàn, cũng không hút thuốc, nhưng anh có đôi bàn tay với những ngón tay thon dài. Anh không sáng tác, cũng không làm nghệ thuật, nhưng anh lại có khí chất uể oải biếng nhác của nghệ sĩ. Anh không trốn học, cũng chưa từng xin nghỉ, nhưng bạn sẽ luôn cảm thấy anh rất, rất bận. Anh bận đến nỗi hiếm khi có ai có cơ hội đến gần anh.
Thế nhưng anh vẫn bị Trình Tiểu Huân gặp phải, ngay khi học sinh mới đến trường báo danh ngày thứ nhất.
|
(Truyện tiểu thuyết) : Chúng tôi hôn nhau và... |
Trình Tiểu Huân ôm hành lí của mình đứng trước cửa căntin chờ nhận phiếu cơm, bỗng nhiên cô phát hiện mình đã quên lấy chìa khóa phòng. Mà đúng lúc này Lâm Dĩ Thông lại đi ngang qua, Trình Tiểu Huân lập tức kéo anh lại: "Thầy ơi, em còn chưa lấy chìa khóa phòng."
"Thầy giáo" quay đầu nói một câu: "Tôi không phải thầy giáo." Sau đó lại bước đi. Kiêu thật. Trình Tiểu Huân quýnh lên, lại túm lấy một người hỏi: "Em còn chưa lấy được chìa khóa, em phải làm sao đây?" "Bạn ở phòng nào?" "Em quên rồi." "Vậy bạn có quen bạn học cùng lớp nào đến báo danh với bạn không?" "Em còn chưa kịp làm quen"...
Khi Trình Tiểu Huân và người nọ đang nói đông nói tây thì "ông thầy" kia đã quay lại. Anh ta không nói gì, chỉ kéo lấy cánh tay cô, sau đó mang cô đến chỗ chiêu sinh. Người này đưa thông báo trúng tuyển của Trình Tiểu Huân cho người chiêu sinh, một phút sau, Trình Tiểu Huân nhận được chìa khóa.
"Ha ha, tốt quá rồi, có chìa khóa rồi!" Trình Tiểu Huân vui mừng mà tung tung chìa khóa lên trời. Lúc này, cô mới phát hiện "thầy giáo" đã đi mất rồi.
"Này, cảm ơn anh!" Vì để anh có thể nghe thấy, cô chỉ có thể ra sức hét to. Lâm Dĩ Thông không có quay đầu lại. Ước chừng phải đến năm phút, Trình Tiểu Huân đứng ở trên đường nhìn bóng anh dần dần khuất xa. Cô đang nghĩ rốt cuộc thì anh có quay đầu lại hay không? Anh không quay lại, đương nhiên là không, mãi cũng không.
***
Hai tháng sau
Học được hai tháng thì giáo sư môn văn học cổ đại phải đi công tác, sinh viên của thầy ấy dạy thay.
Chiều nay, có rất nhiều người trốn học. Tâm trạng của Trình Tiểu Huân rất tốt, vui vẻ ngồi ở bàn đầu tiên, hóng gió lùa trên hành lang. Ngày hôm đó, cô cũng như những người khác, cũng không có tâm trạng gì để đi học. Chẳng qua là không đến lớp thì cô cũng không có chỗ nào khác để đi, chi bằng đến hóng gió, ngủ một giấc trưa.
Sinh viên dạy thay đến lớp rồi. Trình Tiểu Huân vừa ngẩng đầu lên thì đã biết chiều nay đã trở thành một buổi chiều không không giống với những buổi chiều khác trong đời cô, bởi vì cô lại gặp được người giúp cô nhận chìa khóa hôm đó.
Sau khi tan học, Trình Tiểu Huân đi đến bên cạnh Lâm Dĩ Thông. "Thầy ơi, cảm ơn thầy đã giúp em nhận chìa khóa hôm đó."
Anh không nhìn cô, vẫn là câu đó: "Tôi không phải thầy giáo."
Có điều hơi khác với trước kia đó là, anh mỉm cười một chút.
Nụ cười kia làm cho người ta vừa nóng vừa lạnh. Bắt đầu từ hôm đó, tim Trình Tiểu Huân đã bị cảm, yếu ớt, sốt nhẹ, lại hơi đau.
***
(Truyện tiểu thuyết) : Chúng tôi hôn nhau và...
Lại qua một tháng sau
Trình Tiểu Huân không biết có phải mình điên rồi hay không, tự nhiên cô lại làm chuyện như vậy!
Bên trái hành lang là phòng học của nghiên cứu sinh. Lúc đó là buổi trưa, cô ăn cơm xong là đứng canh ngay chỗ này. Theo những lời đã được luyện tập, cô quyết định dùng giọng nói thật nhẹ nhàng nói với Lâm Dĩ Thông một chuyện rất quan trọng.
Hoàng hôn đã đến, ánh mặt trời ở cuối hành lang từ từ rút đi. Trình Tiểu Huân hít sâu một hơi, chờ đợi thật khiến người ta buồn bực. Trong tâm trạng phiền muộn này, bạn học Trình Tiểu Huân của chúng ta lại ngủ thiếp đi, mãi đến khi có người đụng vào đầu của cô thì cô mới phát hiện sao cũng đã mọc.
Lúc đó đã là 10 giờ tối theo giờ Bắc Kinh rồi, còn 10 phút nữa là cửa phòng sẽ bị đóng lại. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Lâm Dĩ Thông.
"Sao em lại ngủ ở đây?"
"Em, em đến để tìm anh."
"Em tìm tôi có chuyện gì?"
"Em..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Em đến tìm anh vì muốn nói với anh, em – thích – anh!"
Trình Tiểu Huân biết với bộ dạng lúc đó của mình: hai mắt lờ đờ, đầu tóc rồi bù, vì khi ngồi không để ý mà quần áo đầy những vết nhăn đáng ghét, còn có giọng nói khàn khàn vì ngủ quá lâu nữa, thì những cố gắng lần này của cô đã trở thành bọt biển rồi.
Lâm Dĩ Thông vẫn rất kiên nhẫn mà đưa Trình Tiểu Huân về phòng. Và dĩ nhiên, vì phải trở về trong vòng 10 phút nên bọn họ phải chạy một mạch như điên.
***
Đảo mắt, kì nghỉ đông đã đến
Một ngày trước khi trở về nhà, bỗng có một trận tuyết rơi. Trình Tiểu Huân đã đắp một người tuyết trước phòng học của Lâm Dĩ Thông. Trên tay của người tuyết còn buộc một tờ giấy do chính cô viết. "Em thích anh, người tuyết sẽ thay em ở bên cạnh anh trong kì nghỉ đông!"
Cô biết, chưa chắc anh đã ở trường trong kì nghỉ đông, cũng chưa chắc anh sẽ nhìn người tuyết kia, nhưng cô vẫn cố chấp mà đắp người tuyết rất đẹp. Mắt của người tuyết là hạt vải ăn hồi hè, đen đen, sáng sáng.
Mà cô cũng không biết lúc Lâm Dĩ Thông đứng trước cửa sổ đúng là đã nhìn thấy người tuyết. Anh bước ra ngoài phòng học, lấy tờ giấy trên tay người tuyết. Kì nghỉ đông này anh không về nhà, bởi vì phải thi cao học nên anh không thể không cật lực đọc sách.
Người tuyết đã làm bạn với anh suốt cả kì nghỉ đông cô đơn lạnh lẽo.
***
Mùa xuân năm sau
Trình Tiểu Huân xin mẹ một ít tiền mua một chiếc áo khoác màu rêu. Kết hợp với váy xòe cùng khăn quàng cổ màu cam, thoạt nhìn là một cô gái xinh đẹp hơn người.
Cô mặc bộ đồ này đi qua đi lại trong vườn trường, rất muốn vào một lúc nào đó Lâm Dĩ Thông sẽ xuất hiện trước mặt mình, cô rất muốn để anh nhìn thấy mình lúc đẹp nhất.
Thế nhưng mùa mặc áo khoác đã qua rồi mà anh cũng không hề xuất hiện. Mãi đến khi Trình Tiểu Huân xếp áo khoác vào trong tủ thì điện thoại lại vang lên. "Ra ngoài cùng đi dạo đi." Giọng của Lâm Dĩ Thông vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Lúc cùng sánh vai với Lâm Dĩ Thông ngày hôm đó, Trình Tiểu Huân vẫn một mực không tập trung, cô cứ nghĩ đến chiếc áo khoác màu rêu kia mãi.
"Em có một chiếc áo khoác rất đẹp, em muốn mặc cho anh xem." Cuối cùng cô không nhịn được nữa, khi đi được chừng trăm mét thì cô nói thế.
Anh nhìn cô một chút: "Không cần đâu."
"Không, nhất định phải mặc." Cô chạy lên lầu, mặc xong lại chạy xuống.
Bởi vì nóng vội, lại vì chạy bộ, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì chiếc áo khoác không hợp với thời tiết kia mà Trình Tiểu Huân đổ cả mồ hôi.
Anh cười, nói: "Em thật ngốc."
Cô cũng cảm thấy mình thật ngốc, nhưng mà ngốc đến mức rất vui vẻ.
Bên ngoài cửa hàng giải khát, Lâm Dĩ Thông mời Trình Tiểu Huân uống một cốc cà phê. "Anh phải đi Bắc Kinh rồi." Anh nói. "Mùa hè năm nay."
Cô ngậm một ngụm cà phê lạnh ở trong miệng, cà phê nóng lên cô mới nhớ ra là phải nuốt xuống. "Vậy à, đi học cao học sao?"
Anh gật đầu, bỗng nhiên hơi lắp bắp: "Em, em có, có cùng đi với anh không? Ý anh muốn nói là... em có muốn thi nghiên cứu sinh không? Những trường ở Bắc Kinh rất tốt."
Trình Tiểu Huân bị anh hỏi đến mức đờ ra. "Em á, em học hành không giỏi lắm, anh cũng biết đó, em không giỏi học hành."
Nói xong câu này thì cô liền hối hận, có điều cô thầm cổ vũ cho mình, cô nhất định phải đuổi kịp tốc độ của Lâm Dĩ Thông.
***
Ba năm sau
Ra khỏi tàu điện ngầm, ngồi trên xe buýt về học viện, Bắc Kinh đã đổ mưa, lòng Trình Tiểu Huân bỗng cảm thấy rối rắm.
Nhưng cũng may mà cô còn chưa kích động đến mức buông hành lý xuống là đi tìm Lâm Dĩ Thông ngay. Một mình cô ngồi trong căn phòng vắng vẻ, lẳng lặng mà nhìn mưa đang rơi bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Lâm Dĩ Thông, rốt cuộc em cũng được ở bên anh.
Cô thử hết một lượt tất cả quần áo mà mình mang theo, rốt cuộc cũng chọn được một bộ thấy vừa lòng. Lúc mặc bộ đồ này, cô nhớ đến mùa xuân ba năm trước, trên con đường nhỏ, có một cô gái nóng vội muốn trở về mặc một chiếc áo khoác dày cho người mình yêu xem. Lúc đó thật là, ngốc quá.
Còn bây giờ cô đã trưởng thành, nhìn vào gương thấy có vẻ giống những cô gái trong tranh thời trang: uể oải, thờ ơ, nhưng lại xinh đẹp.
Đứng dưới lầu nhà Lâm Dĩ Thông, cô có hơi hồi hộp, tay không ngừng vân vê tóc. Lúc này lại có người từ sau lưng đập cô một cái: "Chào em!" Quay đầu lại, là Lâm Dĩ Thông.
Trong giây phút đó, cô gần như muốn ôm chầm lấy anh. Nhưng sao bên cạnh anh lại còn có một cô gái khác. Cô gái này rất cao, chân thon dài, mắt to, tóc duỗi thẳng. "Tôi là Chanh Tử." Cô quay đầu nhìn Lâm Dĩ Thông, Lâm Dĩ Thông lập tức giới thiệu: "Là bạn gái của anh."
Lúc này, tay của Lâm Dĩ Thông ôm lấy Chanh Tử một cách rất tự nhiên.
***
(Truyện tiểu thuyết) : Chúng tôi hôn nhau và...
Mùa đông năm 1999
Lại đến mùa đông rồi, mùa đông này Trình Tiểu Huân có hơi ngẩn ngơ. Lúc có tâm sự là cô ngẩn ngơ, không có chút sức nào.
Thỉnh thoảng cô cũng ra ngoài chơi với những người khác. Có mấy lần khi đi xe buýt, cô gặp được Lâm Dĩ Thông. Lâm Dĩ Thông không nhìn đến cô, chỉ vừa hút thuốc vừa ôm Chanh Tử. Chanh Tử luôn luôn xinh đẹp và hiểu chuyện, ngoại trừ cô ra thì chắc Lâm Dĩ Thông sẽ không thích người nào khác nữa. Nghĩ đến đây, Trình Tiểu Huân lại trở nên cô đơn, còn tuyệt vọng...
Lúc cô đơn, cô sẽ đi đắp người tuyết. Cô ôm lấy người tuyết, rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà khóc. Nước mắt của cô rơi xuống làm người tuyết tan chảy. Cô lại vốc tuyết lên, đắp bằng những chỗ đó. "Mày có đau không hả người tuyết?" Người tuyết không nói nhưng cô biết cảm giác đau này, giống như là bị cảm, hơi đau, kéo dài không tan, không thể nói ra nhưng lại cực kỳ phiền muộn.
Trình Tiểu Huân trở thành khách thường xuyên của thư viện. Hệ thống sưởi ấm của thư viện luôn vang lên những tiếng xào xào. Cô đưa tay đặt lên miếng sưởi, tay trở nên rất ấm áp. Lúc này cô rất muốn gọi một người trong đám nam sinh đang đá bóng trên sân vận động bên ngoài vào. Đúng, chính là anh, là Lâm Dĩ Thông: Anh vào thư viện đi, em có thể sưởi ấm cho anh! Tay của em rất ấm áp.
***
Một đêm nọ
Có một đêm, Trình Tiểu Huân đi thư viện học bài. Khi trở về đi ngang qua chỗ ngoặt tầng hai thì bỗng bị một bóng người trong tối làm giật mình. Là Lâm Dĩ Thông.
Anh ngồi trên cầu thang, cũng không ngẩng đầu lên. "Bọn họ nói em ở đây, anh ở đây đợi em."
"Anh sao thế?"
"Chanh Tử, cô ấy không cần anh nữa rồi." Lâm Dĩ Thông nhìn Trình Tiểu Huân, từ từ đứng dậy. "Trình Tiểu Huân, em sẽ không làm thế với anh, đúng không?"
Giờ khắc đó, Trình Tiểu Huân nhìn Lâm Dĩ Thông đang mất đi hồn vía, cô cắn môi, không nói gì.
Lâm Dĩ Thông nắm lấy vai Trình Tiểu Huân, cúi người xuống. Nhưng khi môi của anh sắp hôn lên môi cô thì anh buông lỏng tay ra, nói: "Xin lỗi em."
Trình Tiểu Huân nhìn anh, bỗng ra sức víu lấy cổ anh, sau đó, cô bắt đầu hôn anh. Nụ hôn đó chỉ có vài giây nhưng đối với cô chính là cả thế kỷ. Cô nhắm mắt lại, muốn nếm thử thâm ý trong đó. Tuy nhiên, có lẽ nó cũng chẳng có bao nhiêu thâm ý.
Sau đó cô đưa anh về rồi tự mình chậm rãi về lại phòng. Sao gió lại trở nên lạnh như thế chứ? Trình Tiểu Huân dùng hai tay ôm lấy mình. Trong bóng đêm, cô phải bảo vệ mình vững vàng.
Trưa ngày hôm sau, Trình Tiểu Huân nhận được điện thoại của Lâm Dĩ Thông. "Anh phải ra nước ngoài." Lúc đó, cô rất muốn nói vài lời chúc phúc, hoặc là nói những lời giữ anh lại. Thế nhưng cô không nói gì, chỉ xé nát tờ giấy giữ lại trường.
"Em sẽ lại đi tìm anh, em sẽ tìm thấy anh!" Cô gào thét trong lòng như thế. Vì vậy, qua ba năm sau, cô cũng đi Vancover, đó là thành phố mà anh đang ở.
***
Joan và Lâm
Các đồng nghiệp đi ngang qua cô, lịch sự chào hỏi: "Hi, Joan." Bọn họ gọi cô như thế.
Nhưng Lâm Dĩ Thông không gọi cô như vậy, anh gọi tên của cô: "Trình Tiểu Huân." Phòng làm việc của Lâm Dĩ Thông ở lầu trên của Trình Tiểu Huân.
Đúng vậy, cô hiểu rõ lựa chọn của mình. Vì có thể tiếp cận anh một cách gần nhất, cô bỏ qua cơ hội ở lại trường, rời bỏ Bắc Kinh, rời xa quê hương để đến đất nước lạnh lẽo này. Cô cam tâm tình nguyện. Cô sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình tới cùng, cô là một cô gái dũng cảm.
Một hôm, khi tan ca, Lâm Dĩ Thông đi qua nói với cô: "Trình Tiểu Huân, chúng ta ra công viên ngồi một lát đi!"
"À, được thôi."
Bọn họ ngồi im trong công viên. Bỗng nhiên anh nhìn cô rất nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Thật ra anh đã sớm nhận ra tâm ý của em."
"Là thế sao." Trình Tiểu Huân cười, chớp chớp mắt, làm ra vẻ tinh nghịch.
"Nhưng mà, tại sao em vẫn không hỏi anh xem có phải anh cũng thích em hay không?" Giọng của Lâm Dĩ Thông có hơi nôn nóng.
Trình Tiểu Huân lại im lặng, cô nhìn Lâm Dĩ Thông, nó rõ từng tiếng một: "Bởi vì, em chưa từng nghĩ là thích một người thì phải để cho người ấy biết. Anh biết không, có một loại yêu, nó là chuyện của một mình em."
"Nhưng Trình Tiểu Huân à, anh muốn nói cho em biết là anh cũng thích em rồi! Bắt đầu từ lúc này, anh chính thức theo đuổi em."
"Thế sao?" Trình Tiểu Huân nhẹ giọng nói. "Cảm ơn anh, Lâm Dĩ Thông. Có điều em phải nói tạm biệt với anh rồi."
Nói xong câu đó, Trình Tiểu Huân liền bước đi, hơn nữa cô quyết định sẽ không quay đầu lại.
Từ lúc 17 tuổi cho đến nay, cô yêu anh nhiều năm như vậy. Thế nhưng cuối cùng khi anh cũng yêu cô thì cô lại phát hiện thật ra tình yêu của cô đã hoàn thành... cô hoàn thành rồi.
Sau đó...
Trình Tiểu Huân trở lại Bắc Kinh, bắt đầu tìm việc làm ở Bắc Kinh. Hai năm sau, cô kết hôn.
Trước hôn lễ, cô nhận được điện thoại đường dài từ Vancover của Lâm Dĩ Thông: "Trình Tiểu Huân, sau khi em đi rồi, anh cứ tưởng là anh có thể quên được em. Thế nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu ra có một loại yêu là dữ dội, là khắc cốt ghi tâm, cũng đồng thời là cô độc, không thừa nhận thất bại. Anh không quên em, bởi vì tình yêu này là chuyện của một mình anh!"
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét