Đang bù đầu với đống đề cương ôn thi bỗng điện thoại của nó đổ chuông,là số của anh gọi. Nhìn đồng hồ đã gần 12h đêm,nó chợt mỉm cười,cuối cùng sau bốn ngày giận nhau anh cũng đã chịu liên lạc với nó trước. Nhưng vừa nghe máy thì dường như sự hào hứng của nó bị dập tắt khi giọng nói cất lên không phải giọng anh mà là giọng của Em.
(Truyện tiểu thuyết) : Quá khứ tổn thương
Em là người mà anh đã từng yêu trước đây sau khi nó và anh chia tay. Thời gian đó anh yêu em và nó cũng yêu một người con trai khác. Cả hai đều quyết định cắt đứt liên lạc với nhau để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau nữa. Có lẽ tình yêu của anh và nó sẽ kết thúc như vậy nếu không có cái ngày đó,ngày nó nghe tin anh phải nhập viện vì bị tai nạn.Nó đã phân vân rất lâu để đưa ra quyết định đến thăm anh.
Sáu tháng không gặp nhau,không một cú điện thoại,không một dòng tin nhắn,sáu tháng không phải là dài nhưng cũng đủ để nó thấy ngập ngừng khi đến gặp anh.Ngồi đối diện với anh,nó lén đưa mắt nhìn anh,vẫn khuôn mặt ấy,vẫn ánh mắt ấy,vẫn nụ cười ấy nhưng sao nó cảm thấy giữa anh và nó một khoảng cách xa vời.
- Em dạo này trông khác quá. Nhìn xinh hơn nhiều đấy. Anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt nó.
Cho đến bấy giờ nó vẫn thấy sợ mỗi khi đối diện với ánh mắt đó,ánh mắt như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ,tâm can của nó. Nó cúi mặt xuống để tránh đi ánh nhìn đó của anh và trả lời.
- Xinh gì chứ,em vẫn vậy mà. Chỉ có người là mập hơn tý thôi.
- Anh nói thật mà. Có lẽ vì không yêu anh nữa nên em mới xinh hơn như vậy. Anh nói bằng giọng cười đùa.
- Anh lại trêu em rồi. Dù là một câu nói đùa nhưng sao tự nhiên nó thấy chạnh lòng quá.
Nhìn anh gầy hơn trước rất nhiều, tận mắt nhìn thấy anh không sao là nó yên tâm rồi. Ngồi nói chuyện với anh một lúc rồi nó chào anh ra về. Anh nhìn nó với ánh mắt lưu luyến rồi nói lời cảm ơn vì nó đã đến thăm anh. Không biết từ lúc nào giữa anh và nó lại có những lời nói khách sáo như vậy.
|
(Truyện tiểu thuyết) : Quá khứ tổn thương |
Tối hôm đó về nó nghĩ về anh rất nhiều,Khoa nhắn tin nó cũng không muốn nhắn tin lại. Khoa là người yêu hiện tại của nó,đó là một người con trai tốt và hết lòng vì nó. Có lẽ chính vì thế mà nó chập nhận tình yêu của cậu ấy dù tình cảm mà nó dành cho cậu ấy chưa bao giờ là tình yêu. Cậu ấy không giống anh,cậu ấy làm tất cả những điều mà nó thích,cậu ấy luôn là người chủ động làm hòa trước mỗi khi nó và cậu ấy giận nhau,cậu ấy có thể vì nó mà bỏ làm chỉ để đưa nó đi chơi khi nó kêu buồn. Còn anh thì không như vậy. Anh luôn nói với bạn bè anh rằng nó ngang bướng và khó chiều nhưng chính nó lại thấy anh ngang bướng hơn nó rất nhiều lần. Mỗi lần giận nhau chẳng bao giờ anh chịu nhường nó,đôi lúc chỉ vì một vấn đề mà anh và nó có thể ngồi tranh cãi với nhau hàng tiếng đồng hồ. Anh luôn muốn nó là người nhường nhịn anh trước mà anh không hề nhận ra rằng nó cũng là một đứa con gái có cái tôi lớn,nó đâu thể cứ nhường anh mãi được dù người sai trong những lần cãi nhau đấy là nó. Đang suy nghĩ thì điện thoại báo có tin nhắn. Nó cứ nghĩ là tin nhắn của Khoa nhưng nó chợt sững lại khi trên màn hình điện thoại là tin nhắn của số anh,dù nó đã xóa số anh ra khỏi danh bạ điện thoại sau khi hai người chia tay nhưng nó lại không thể xóa số anh ra khỏi bộ nhớ của nó. Mở tin nhắn ra,nó chăm chú đọc :
“ Cảm ơn em hôm nay đã đến thăm anh,em làm anh bất ngờ lắm,anh cứ tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ em chịu gặp anh nữa.” . Tin nhắn chỉ có vậy thôi nhưng sao cũng đủ khiến nó thấy rung động,có lẽ nào tình cảm mà nó dành cho anh vẫn còn,cố gắng xua đi cái suy nghĩ đó vì nó sợ có lỗi với Khoa.
“Có gì đâu chứ. Bạn bè đến thăm nhau là chuyện bình thường mà anh”.Nó nhắn tin lại một cách lạnh lùng.
“Anh thấy hối hận...”
“Vì điều gì?” . Nó thấy ngạc nhiên khi thấy anh nói vậy.
“Vì đã để mất em..”
Nó thật sự thấy bất ngờ và bối rối trước câu trả lời của anh,đến bây giờ anh nói những lời này với nó thì có để làm gì đâu chứ,cả anh và nó đều đã có người yêu,anh nói như vậy chỉ khiến một đứa con gái đa cảm như nó thêm đau lòng mà thôi.
“Có quá muộn khi bây giờ anh mới nhận ra điều đó không? :)”. Kết thúc tin nhắn nó cho một icon mặt cười để anh nghĩ rằng nó đang hỏi đùa.
“Mình bắt đầu lại từ đầu được không em?” Thay vì trả lời câu hỏi của nó anh lại hỏi ngược lại nó. Một câu hỏi khiến nó thấy ấm ức.
“Quay lại ư? Anh có quá ích kỉ khi hỏi em câu đó không? Nếu chúng ta quay lại với nhau thì người yêu anh và người yêu em họ sẽ như thế nào? Xin lỗi anh,em không làm được như vậy”. Cô quá bất ngờ trước câu nói đó của anh. Sáu tháng sau khi chia tay anh chẳng một lần gọi điện hay nhắn tin cho cô,cô cứ nghĩ anh đã thật sự quên cô rồi,vậy mà hôm nay gặp lại anh lại nói anh và cô quay lại khi mà anh và cô đều đang có hạnh phúc riêng của mình.
“Anh xin lỗi. Đúng là anh đã ích kỉ quá rồi. Em đừng giận và xem như anh chưa nói gì. Chúc em ngủ ngon.”
(Truyện tiểu thuyết) : Quá khứ tổn thương
Anh luôn vậy,luôn kết thúc trước khiến nó cảm thấy hụt hẫng. Nó im lặng và cũng không nói thêm gì nữa. Nó tự nhiên thấy hối hận khi gặp lại anh,một lần nữa anh lại làm cuộc sống yên bình của nó bị xáo trộn. Điện thoại lại báo tin nhắn,không cần nhìn nó cũng biết là tin nhắn của Khoa,không thấy nó nhắn tin lại chắc cậu ấy lo lắng lắm.
- Cậu sao vậy? Có chuyện gì à? Sao không nhắn tin lại cho mình?
- Mình xin lỗi, nói chuyện sau nhé,mình mệt,mình muốn ngủ sớm. Nó nhắn tin lại để Khoa khỏi lo lắng.
- Ừ. Thế cậu ngủ đi. Có chuyện gì thì phải nói với tớ,đừng cố gắng chịu đựng một mình nhé. Cậu ngủ ngon.:x
Đọc tin nhắn của Khoa xong nước mắt nó bỗng nhiên trào ra,đã bao lần nó tự nói với lòng mình rằng giá như cậu ấy đừng tốt với nó nhiều như thế,đừng yêu nó nhiều như thế thì có lẽ nó đã có thể rời xa cậu ấy dễ dàng hơn rồi. Đôi lúc tình yêu của cậu ấy khiến nó thấy mệt mỏi và chán. Cậu ấy luôn chiều theo mọi điều mà nó muốn một cách vô điều kiện khiến nó cảm thấy cậu ấy thật nhu nhược. Nhiều lần nó thử nói chia tay cậu ấy nhưng rồi mỗi lần như vậy cậu ấy lại khóc,lại tìm đến rượu,lại bỏ bê công việc khiến nó phải lo lắng và trở về bên cậu ấy. Nhưng bây giờ nó thật sự đang muốn dừng lại. Dừng lại không phải vì anh,mà dừng lại để nó và cậu ấy suy nghĩ lại tình cảm của mình. Nó không thể tiếp tục ở bên một người mà nó không yêu vì tình thương. Nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng,chắc giờ này cậu ấy đã ngủ,cầm điện thoại lên nó quyết định nhắn tin cho cậu ấy,một tin nhắn thật dài nói hết suy nghĩ của nó “Khoa à. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gửi đến cậu tin nhắn này. Bọn mình đã yêu nhau được gần 4 tháng rồi đúng không? Quãng thời gian ở bên cậu,tớ thật sự đã rất vui. Vui vì luôn có cậu quan tâm và lo lắng cho tớ. Đã có lúc tớ cảm thấy mình thật may mắn khi có cậu luôn ở bên cạnh tớ và yêu tớ. Nhưng cho đến bây giờ tớ nhận ra dù đã cố gắng thì tớ vẫn không thể yêu cậu. Tớ không thể lừa dối tình cảm của cậu và lừa dối chính mình được nữa. Cảm ơn cậu vì thời gian qua đã luôn ở bên tớ,lau nước mắt cho tớ mỗi khi tớ khóc,cho tớ tựa vai mỗi khi tớ buồn,và luôn chiều theo mọi ý thích ngớ ngẩn của tớ. Chúng ta dừng lại ở đây nhé,tớ cần thời gian để suy nghĩ lại tình cảm của mình. Tớ xin lỗi.!”. Gửi tin nhắn đi nó tắt nguồn máy. Nó biết sau khi đọc tin nhắn của nó Khoa sẽ lại nhắn tin,gọi điện níu kéo nó như những lần trước. Nó sợ nó lại yếu lòng vậy nên nó quyết định sẽ không liên lạc và không gặp lại cậu ấy cho đến khi nó biết cậu ấy đã ổn.
Những ngày sau đó nó thấy tâm trạng nặng nề,bạn bè nó liên tục đến tìm nó hỏi lý do chia tay Khoa,ai cũng trách nó,cũng mắng nó sướng mà không biết trân trọng nhưng có ai hiểu cho tình cảm của nó đâu. Nó biết Khoa đang thật sự không ổn,cả em gái nó cũng gọi điện khuyên nó suy nghĩ lại. Nhưng chẳng ai làm nó thay đổi được cả. Dù Khoa có đến tận phòng tìm nó,có gọi điện,nhắn tin cho nó hàng trăm lần nó vẫn nhất định không nghe máy và cũng không nhắn tin lại. Đôi lúc nó thấy mình thật vô tâm nhưng rồi nó lại nghĩ,làm như vậy sẽ tốt cho cậu ấy. Giữ cậu ấy bên cạnh nó khi nó không yêu cậu ấy thì nó còn tàn nhẫn và ích kỉ với cậu ấy hơn.Mấy hôm nay anh cũng nhắn tin cho nó nhiều. Dù anh không còn nói đến chuyện quay lại nhưng nó nhận ra sự thay đổi của anh. Anh quan tâm nó nhiều hơn,lo lắng cho nó nhiều hơn. Thế nhưng nó vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh. Đôi lúc,anh gợi lại những kỉ niệm của anh và nó đã từng có với nhau,mỗi lúc như vậy nó lại bảo với anh rằng nó không nhớ nữa. Anh trách nó vô tình,trách nó bỏ rơi quá khứ nhanh còn anh,tất cả những kí ức về nó anh vẫn giữ.
Tình yêu và lý trí cứ giằng xé nhau trong suy nghĩ của nó. Thật sự nó vẫn còn yêu anh,yêu nhiều lắm nhưng nó lại không bắt đầu lại từ đầu với anh. Nó sợ với tính cách của anh và nó sẽ lại có những lần chia tay tiếp,nó sợ nếu quay lại với anh thì Khoa và mọi người sẽ nghĩ nó như thế nào đây. Và rồi nó cứ lảng tránh sự quan tâm và tình cảm của anh.
Rồi một hôm,lúc đang dọn nhà nó vô tình thấy cuốn nhật kí của nó viết về anh nằm sâu trong góc tủ. Từ lúc chia tay anh nó bỏ luôn thói quen viết nhật kí. Lật lại từng dòng nhật kí,bất chợt nó thấy sống mũi cay cay,nó thấy nhớ anh...
Nhật kí
Ngày 12/9/2010
Hôm nay là ngày mình và anh chính thức yêu nhau. Mình đã thật sự thấy hạnh phúc khi anh nói yêu mình. Dù mình biết rằng yêu anh sẽ gặp rất nhiều khó khăn nhưng mình chấp nhận điều đó. Miễn rằng anh luôn ở bên cạnh mình và là chỗ dựa vững chắc cho mình...yêu anh nhiều nhiều lắm..:x
p/s:ngày hạnh phúc
Ngày 10/10/2010
Hôm nay sinh nhật mình,nhìn anh bận rộn lo lắng cho mình mà mình thấy thương anh quá. Đến lúc thổi bánh anh làm mình bất ngờ bằng một bó hoa thật to. Mình chỉ muốn thời gian như ngừng lại để mình được ở mãi bên anh như thế này. Mình đã có một ngày sinh nhật thật ý nghĩa bên anh và những người bạn của mình. Cảm ơn nhé người yêu của em. Cảm ơn vì đã mang hạnh phúc đến cho em.
Ngày 9/11/2010
Hôm nay mình đã khóc thật nhiều khi lần đầu tiên anh gắt lên với mình qua điện thoại. Mình cảm thấy tủi thân lắm nhưng trước anh mình cũng chẳng chịu thua. Mình đã gắt lại bảo rằng anh là gì mà có quyền mắng mình. Anh bất ngờ lắm trước câu nói đó của mình nhưng mình cũng mặc kệ. Mình nói chia tay và anh im lặng.
Ngày 12/11/2010
Hôm nay mình đã rất vui vì sau mấy ngày giận nhau cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với mình trước. Anh xin lỗi vì đã mắng mình. Dù nói là không chấp nhận lời xin lỗi nhưng thật ra trong lòng mình đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Mình biết anh đi làm vất vả,áp lực nhiều thế nên đáng lẽ ra mình không nên khiến anh phải mệt mỏi hơn. Mình tự hứa sẽ không ngang bướng và nhiều chuyện nữa.
...................
(Truyện tiểu thuyết) : Quá khứ tổn thương
....................
Những trang nhật kí đầy ắp kỉ niệm giữa anh và nó. Nhớ lại những kỉ niệm đó khiến trái tim nó run lên. Cầm điện thoại lên,không ngăn được dòng cảm xúc,nó nhắn cho anh một tin chỉ vỏn vẻn 3 từ nhưng chứa đựng tất cả những điều mà nó đã giữ trong lòng bấy lâu nay.
-“ em nhớ anh”
-“Mình bắt đầu lại từ đầu em nhé. Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa đâu.”
Đọc xong tin nhắn của anh nó òa lên khóc như một đứa trẻ,lần này không phải khóc vì giận hờn,vì ấm ức mà nó khóc vì thấy hạnh phúc. Cuối cùng thì anh và nó lại trở về bên nhau sau những tháng ngày chia cách. Nó bắt đầu thấy tin vào câu nói “Nếu yêu nhau thật lòng cứ đi mãi 1 vòng rồi sẽ trở về bên nhau thôi”.
Nhưng rồi mọi chuyện không đơn giản như nó nghĩ khi em xuất hiện. Em là người yêu của anh sau khi nó và anh chia tay nhau. Em hẹn gặp nó nói chuyện và nó đồng ý. Khi đối diện với em nó thật sự bất ngờ,em trẻ trung và xinh hơn nó rất nhiều. Em chào nó và tỏ ra thân thiện như hai người bạn thân thiết từ rất lâu khiến nó bối rối. Cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh anh,không biết là vô tình hay cố ý em kể cho nó nghe những kỉ niệm em đã có với anh. Nó chỉ mỉm cười lắng nghe để che giấu đi một chút ghen tỵ đang nhen nhóm trong nó. Cuộc gặp gỡ kết thúc,nó chào em ra về trong nỗi hoang mang. Nó chợt thấy hạnh phúc mà nó đang có thật mong manh quá,em vẫn còn yêu anh rất nhiều và hình như sự quay trở lại của nó đã khiến trái tim vì nó và anh mà bị tổn thương.
Từ khi gặp em về nó và anh hay cãi nhau hơn và nguyên nhân luôn bắt nguồn từ nó. Nó hay gây sự với anh bằn những lý do vớ vẩn. Trong khi đó em luôn nhắn tin nói rằng anh vẫn thường xuyên nhắn tin và quan tâm em. Không phải nó nhỏ nhen nhưng dù sao nó cũng là con gái,nó không muốn anh vẫn quan tâm đến em,nó biết,nó giận nhưng lại không nói ra lý do. Em luôn muốn tách nó ra khỏi anh. Nhiều lần nó bỏ ngoài tai tất cả để không bị em làm cho ảnh hưởng nhưng cũng không ít lần vì những lời nói của em mà nó đã chất vấn và làm anh mệt mỏi.
Đôi lúc nó muốn ra đi để em có thể trở về bên anh nhưng mỗi lúc như vậy anh lại nói người anh cần là nó chứ không phải là em khiến cho nó phải từ bỏ suy nghĩ đó. Anh là người sống tình cảm thế nên dù nhiều lần nó nói anh phải dứt khoát với em,anh có hứa nhưng lại không làm được. Nó giận anh lắm nhưng lại không thể rời xa anh. Em thì cứ vô tình làm tổn thương nó còn nó cứ vô tình làm tổn thương anh vì những lời nói của em. Rồi nó lại cãi nhau với anh,trong lúc cãi nhau nó buột miệng nói chia tay. Anh nhìn nó không nói được gì,nhưng nó nhìn thấy được sự thất vọng của anh trong ánh mắt. Dù biết mình sai nhưng cái tính bướng bỉnh và cái tôi cao ngút trời nó không cho phép mình rút lại lời vừa nói.
- Em đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Rồi. Nó đáp cộc lốc và giữ nguyên thái độ bất cần
- Được rồi,vậy thì anh không còn gì để nói nữa,anh đồng ý.
Nói xong anh quay lưng bước đi mà không một lần ngoảnh lại. Mấy ngày sau đó anh không hề nhắn tin hay gọi điện cho nó như những lần cãi nhau trước,dù rất nhớ anh nhưng nó vẫn không chịu thua nhất quyết không nhắn tin,không gọi điện trước. Cho đến hôm nay,khi thấy điện thoại báo cuộc gọi đến của anh,nó vui mừng nghe máy nhưng giọng nói ở đầu giây bên kia không phải giọng của anh mà là giọng của em.
- Chị đã ngủ chưa?
Cố giữ bình tĩnh nó trả lời em.
- Chị chưa. Có chuyện gì vậy em.
- Anh thắng đang ở chỗ em,anh ấy say quá rồi,chị đến đưa anh ấy về đi.
Nghe em nói vậy bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đâu nó. Nhưng rồi vì lo lắng cho anh mà nó quên đi hết.
- Được rồi. Em cho chị địa chỉ của em,chị đến bây giờ đây.
Ghi vội địa chỉ em đọc ra một tờ giấy,nó xuống nhà lấy xe và đi đến chỗ em. Nhưng khi đến nó thật sự thấy ngỡ ngàng khi thấy cảnh anh đang đứng ôm em trước cửa nhà em. Nó ngăn cho dòng nước mắt không chảy ra,tiến thẳng lại phía hai người,nhìn thấy nó,anh vội vàng buông tay ra khỏi người em,nó nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong mắt anh. Quay sang em nó nói :
- Thật ra chị và anh Thắng chia tay nhau rồi. Lần sau em đừng gọi cho chị vì những chuyện như thế này nữa. Chị về đây. Chào em.
Nó nhìn thấy sự hả hê trong ánh mắt của em,quay lưng bước đi nó mặc kệ anh gọi tên nó ở phía sau. Trên đường về nước mắt nó lăn dài,nếu biết quay lại để một lần nữa nhận lấy tổn thương nó đã không quay lại. Tại sao yêu anh mà nó luôn phải chịu đựng những tổn thương mà anh mang tới. Dù rằng là do anh say,dù rằng tất cả là sự sắp đặt của em nhưng tại sao ngay từ ban đầu anh không vì nó mà cắt đứt mối quan hệ với người con gái đó.
Cả một đêm nó không ngủ được khi nghĩ về mối quan hệ giữa anh,nó và em. Có lẽ cả anh và nó đều đã sai khi quyết định quay về bên nhau. Em làm vậy cũng chỉ vì quá yêu anh và cần có anh. Nếu nó không xuất hiện thì biết đâu em và anh đã có một tình yêu trọn vẹn hơn.
Cả em,anh và nó đã tạo ra một vòng tròn luẩn quẩn không ai bước ra được để rồi vô tình làm tổn thương nhau.
Cầm máy lên nó soạn cho anh một tin nhắn dài,một tin nhắn để đặt dấu chấm hết cho mối tình kéo dài gần hai năm của anh và nó : “ Mình dừng lại đây anh nhé. Nếu anh không thể rời xa em ấy và em ấy vẫn còn yêu anh nhiều đến như vậy thì em sẽ là người ra đi. Em không muốn ở trong cái vòng tròn mà cả ba chúng ta tạo ra nữa. Phải có một trong ba người dứt khoát bước ra và hãy để là là người đó. Anh hãy yêu và trân trọng những gì anh đang có. Chúc anh hạnh phúc.”
Nhắn tin xong nó tắt máy,lần này nó sẽ buông tay anh thật sự vì nó biết rằng anh chưa bao giờ là của riêng nó...!!!!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét